Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 655:

Lỗ tai Tô Minh Phương ong ong, căn bản không nghe được người bên ngoài nói cái gì. Chỉ có thể thông qua khẩu hình mà suy đoán, cô lắc đầu: “Không có việc gì…”
Âm thanh cũng không phát ra được.
“May mà thầy hô kịp thời.”
Nếu trễ một bước nữa, cô cơ hồ không dám suy nghĩ đến hậu quả của chính mình là cái gì.
Câu nói của Tô Minh Phương khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Không có việc gì là được.”
Trong lòng Tô Minh Phương hơi đắng chát, cô ôm bản ghi chép, thấp giọng lắc đầu, âm thanh áy náy nói: “Thầy ơi, chúng ta lại thất bại rồi."
Đây cũng không phải là lần thứ nhất thất bại.
Đối với súng phòng không 40mm, không biết bọn họ đã thử nghiệm lại biết bao nhiêu lần.
Nhưng vẫn là thất bại, thất bại, thất bại... Không có ngoại lệ.
Dù sao cũng là một cô gái nhỏ, mới tốt nghiệp không bao lâu đã theo Chu Nghĩa Khôn làm nghiên cứu, nói một hồi nước mắt liền rơi xuống.
Nữ giáo sư duy nhất có mặt lúc này là Đường Mẫn Hoa, đầu đã điểm chỉ bạc, trên mặt đã có nếp nhăn nhưng ngũ quan mỹ lệ cho thấy thời trẻ bà ấy vô cùng xinh đẹp.
Chỉ là thời gian dài làm bạn với cát vàng và súng phòng không đã để lại trên mặt bà nhiều hơn mấy phần tang thương.
Đường Mẫn Hoa đưa tay vỗ về Tô Minh Phương, giọng điệu hòa ái: “Được rồi Minh Phương, chúng ta đều biết thất bại là mẹ thành công, chuyện này cũng không trách con được, con không nên tự trách mình.”
Sau đó, bà nhìn về phía Tô Minh Phương trở về từ cõi chết cũng không vứt bỏ quyển sổ ghi chép. Hiện tại, quyển sổ bị dính lên một lớp tro đen, còn có chút tàn tạ.
“Chỉ cần con không sao là tốt rồi.” Đường Mẫn Hoa thở dài một hơi: “Chúng ta lại một lần nữa nghiên cứu số liệu là được mà.”
Thành công phía trước khiến ai nấy đều chìm đắm trong vui sướng nhưng không ngờ được, đằng sau lại giáng một đòn cảnh cáo khiến tất cả có chút lo sợ không yên.
Thậm chí, ngay cả đồng nghiệp của bọn họ, sinh viên nhỏ tuổi nhất của bọn họ cũng xém chút nữa đã mất mạng rồi.
Bầu không khí lập tức trầm xuống. Cho đến khi... Một tiếng hét háo hức từ phía bên ngoài phá vỡ bầu không khí im lặng: “Thầy chu, cô Đường, hai vị có phải nên trả lời tôi một tiếng hay không?”
“Mọi người lại không chịu đáp lời vậy tôi đành cầm thư kiện đi vậy?” Đó là giọng của người liên lạc Tiểu Tần.
Sau khi tiếng vang của pháo kết thúc, tiếng hét này cũng truyền đến trong căn phòng bao la rộng lớn.
Ánh mắt của mọi người đều vô thức hướng về phía Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa.
“Thầy cô, hình như là đang gọi hai người.”
“Hơn nữa còn là thư của hai người.”
Trước đó, thầy cô của bọn họ tìm người đổi phiếu công nghiệp, bọn họ cũng đều biết.
Lần này, Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa cũng không nhịn được mà liếc nhau một cái: “Là Tiểu Phong sao?”
Họ bị cô lập với phần còn lại của thế giới, người biết được địa chỉ thực sự rất ít. Ngoại trừ Chu Trung Phong có thể gửi được nhưng ngay cả khi đồ vật mà anh đưa tới cũng sẽ nhiều lần bị chuyển đi, xác nhận không có sai sót gì, về sau mới có thể đưa đến căn cứ bên này.
Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa nhìn nhau, lập tức rời khỏi phòng súng, bởi vì ở trong phòng đợi quá lâu, bỗng nhiên được nhìn thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài, ngược lại không mở mắt ra được.
Người liên lạc Tiểu Tần vừa nhìn thấy Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn hoa lập tức tiến lên đón: “Thầy Chu, cô Đường, hai người thật sự rất khó tìm!”
Lần trước cậu ta đến đưa đồ cũng thế, đưa hai lần đều không tìm được người.
Chu Nghĩa Khôn không nói chuyện, vẻ mặt Đường Mẫn Hoa hòa ái hơn mấy phần: “Tiểu Tần, thực sự xin lỗi vì đã để cậu chạy nhiều như vậy.”
Bọn họ trước đó ở trong phòng thí nghiệm căn bản ra không được. Chờ bọn họ đi ra, Tiểu Tần lại đi mất. Đã bỏ lỡ thời gian một vài lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận