Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 515:

Khương Thư Lan lập tức đỏ mặt, cô không biết phải diễn tả ánh mắt của Chu Trung Phong như thế nào.
Giống như trong một vạn người, anh lại đến bắt giữ lấy cô.
Hay như là ánh mắt kia đến vì riêng cô, dịu dàng mà cưng chiều.
Trái tim Khương Thư Lan không khỏi đập thình thịch thình thịch vài cái, sau đó cô nói với bọn nhỏ: “Được rồi, xếp hàng đi nào, mang chén đến chỗ chú kia nhé, mấy đứa đã biết hết chưa?”
“Biết rồi ạ.”
Lúc đầu bọn nhỏ còn ầm ĩ, qua hai ba câu nói của Khương Thư Lan, bọn nhỏ lập tức trở nên rất ngoan ngoãn.
Xếp hàng ngay ngắn, cầm chén, đầu tiên mỗi người được một chén thanh bổ lạnh, mấy đứa nhỏ liền bưng lên uống, có đứa bé khá hiểu chuyện, sau khi bưng về, cái miệng nhỏ của bé nhấp một ngụm, vị ngọt ngọt, bé cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó bé quay đầu chạy đến chỗ mấy người già.
Bé giơ chén lên cao: “Ông, ông uống đi!”
“Bà uống đi!”
Bé ấy run rẩy nuốt nước miếng, nhưng vẫn cứ cố chấp giơ chén lên.
Không ít người thấy cảnh tượng này, bọn họ đều không nói nên lời.
Những người già kia cũng vậy, bọn họ nhấp cái môi đã khô khan: “Ông không uống, cháu uống đi.”
Lời này vừa được nói ra, ông lão nhỏ đột nhiên cất tiếng: “Mọi người đi nhận đồ ăn đi, nếu bọn nhỏ đã ăn rồi, những người lớn cũng đi ăn đi.”
Thịt tốt như vậy để cho bọn họ ăn, đảm bảo không lỗ.
Quân đội thật xấu xa, ngay cả cái này cũng không luyến tiếc.
Nghe vậy, mọi người có hơi vui mừng: “Ông lão nhỏ.”
Ở đây vai vế của ông lão nhỏ là cao nhất.
“Đi thôi.” Ông lão nhỏ xua tay: “Đều là người gần đất xa trời rồi, ở đó tranh giành cũng vô dụng.”
Nhìn nhóm trẻ con kia thỏa mãn, vẻ mặt cẩn thận đó, ông lão nhỏ mới suy nghĩ kỹ một đạo lý, người cũng không sống nổi nữa, canh giữ rừng cao su kia thì có lợi ích gì chứ?
Lúc chết cũng không mang theo được.
Ông lão nhỏ vừa nói vậy, không chỉ nhóm người già, phụ nữ và trẻ em kinh ngạc, mà ngay cả Khương Thư Lan, Chu Trung Phong, nhóm người Lê Lệ Mai cũng ngạc nhiên.
Trong đó người kinh ngạc nhất là Lê Lệ Mai.
Vốn dĩ cô ấy không có biện pháp với ông lão nhỏ, bởi vì người này cả đời chính trực, ông ta nguyện chết nghèo, chứ không bao giờ đụng nửa đầu ngón tay vào đồ trong tộc.
Bởi vì cổ hũ nên ông ta là người đầu tiên ở trong tộc phản đối.
Ông ta phản đối chuyện giao rừng cao su cho quân đội, bởi vì đối với ông ta, rừng cao su là gốc rễ của bọn họ.
Vì thế mà những biện pháp tàn nhẫn của Lê Lệ Mai chỉ có thể đối với người xấu, cô ấy không thể đối xử như vậy với một ông lão chính trực.
Bây giờ cô ấy nhìn thấy ông lão nhỏ nhượng bộ, người vui nhất không ai khác ngoài Lê Lệ Mai.
Đối với dân tộc Lê mà nói, bây giờ thứ họ thiếu nhất là những người có khả năng như ông lão nhỏ đây.
Vì vậy chỉ cần ông lão nhỏ nói một tiếng, tất cả mọi người đã đồng loạt bước khập khiễng đến chỗ nhóm người Chu Trung Phong.
Nhưng mà bọn họn đã lớn tuổi, không thể nhanh nhẹn giống như bọn nhỏ, bọn họ đã ngồi và nằm lâu rồi nên cẳng chân có hơi chết lặng.
Bọn họ bước đến, từng bước run run rẩy rẩy.
Khương Thư Lan thấy vậy, cô trực tiếp nhận lấy chén cơm đã được xới từ trong tay Chu Trung Phong, cô và Lê Lệ Mai đưa qua từng chén một.
Đến lượt ông lão nhỏ.
Tay Lê Lệ Mai đưa qua: “Ông lão nhỏ, ông nhớ giữ gìn thân thể, trong tộc không có ông, đám người ông Cả mới có thể lật trời.”
Ông lão nhỏ không phải không biết những chuyện đám người ông Cả làm, chỉ là ông ta không thể nào xoay chuyển trời đất, đừng nói tới đám người đó còn có tộc trưởng Lê bao che.
Ông ta đã mệt mỏi nhiều năm như vậy rồi, sau khi từ chức, ông ta liền giống như những người thường trong tộc, điểm khác nhau đó là trên người ông ta vẫn có danh tiếng.
Ông ta nhìn cơm thịt kho được đưa sang, ông lão nhỏ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy.
“Lệ Mai, cháu hãy làm cho tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận