Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 472:

Hơn nữa còn dành cả đời của mình để đấu tranh.
Khương Thư Lan phải thừa nhận, cô hiện tại chưa thể làm như vậy được.
“Chị à???”
Lê Lệ Mai đưa tay lên, khua khua tay trước mặt Khương Thư Lan: “Chị bị sao vậy?”
Sao đột nhiên lại im lặng như vậy?
Khương Thư Lan bất chợt hoàn hồn, cô nhìn cô gái đang tươi cười vô lo vô tư, thoải mái tự tin này trước mặt mình.
Cô đột nhiên nhớ tới những gì được viết trong bình luận, đối phương sau khi bị bức hôn, đào hôn, quyết liệt chạy trốn, sau đó lẻ loi một mình tới phía Nam làm công, sau đó lại bị lừa bị bán rồi mới trốn thoát được.
Mà tất cả những điều đó là những gì mà tương lai cô gái trẻ trước mắt cô phải trải qua.
Khương Thư Lan không biết có phải bản thân đã thay đổi cuộc sống của đối phương hay không, nhưng một con người đáng ngưỡng mộ như vậy, Khương Thư Lan không mong muốn cô ấy phải chịu nhiều thống khổ đến như thế.
Nhưng nếu thay đổi cuộc sống hiện tại của đối phương, liệu có thể sẽ thay đổi luôn cuộc sống tương lai của đối phương không?
“Chị ơi??”
Khương Thư Lan hoàn hồn, lôi kéo tay của Lê Lệ Mai, cúi đầu nhìn cô: “Lệ Mai, ước mơ của em là gì?”
Lê Lệ Mai sửng sốt: “Em sao!? Em mong mẹ em không bị cha em đánh nữa, hy vọng tất cả phụ nữ trong tộc của em sẽ không còn bị đàn ông quát lớn như heo chó nữa, em hy vọng.....”
Cô ấy nhíu mắt lại, giọng nói mang theo chút mơ hồ nhưng vẫn đầy kiên định: “Nếu như có thể, không chỉ có mẹ em cùng với những người phụ nữ ở trong tộc, em hy vọng tất cả phụ nữ trên đời này đều sẽ không bị bắt nạt nữa.”
Nếu như bọn họ bị bắt nạt, vậy thì cô ấy sẽ ra sức đi giúp bọn họ.
Mặc kệ xa xôi cỡ nào, cô ấy nhất định sẽ tìm được bọn họ.
Cả người Khương Thư Lan chấn động, hóa ra tất cả mọi chuyện đều có dấu hiệu của nó, sự chần chờ của cô hóa ra cũng không đủ để làm được gì hết.
Một người có thể làm được nhiều chuyện lớn lao như vậy, sao có thể một sớm một chiều là có thể thay đổi được chứ?
Khương Thư Lan đột nhiên nở nụ cười: “Lệ Mai, chị tin tưởng em chắc chắn có thể làm được.”
Ánh mắt Lê Lệ Mai sáng lên: “Chị không biết em là thiên phương dạ đàm() sao?”
[Chú thích: (
) Thiên phương dạ đàm: tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ “thiên phương dạ đàm” chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.]
Cô ấy từ nhỏ đã biết bản thân không giống với người khác rồi, người khác cảm thấy như vậy là tốt thì cô ấy lại cảm thấy rất kém cỏi, mẹ của cô vẫn luôn cảm thấy bản thân mình rất may mắn, có thể gả được cho tộc trưởng như cha cô.
Nhưng mẹ cô ấy lại không nhận thấy cha cô ấy vẫn luôn rất gia trưởng, cậy quyền cậy thế.
Sâu hơn nữa là, cha cô ấy sớm đã có vợ bé ở bên ngoài. Hết thảy những chuyện này mẹ cô ấy đều vui vẻ mà chịu đựng.
Khương Thư Lan lắc đầu, lôi kéo tay của Lê Lệ Mai: “Chị tin tưởng em.”
“Tin em nhất định có thể làm được.”
Lê Lệ Mai lập tức cười lên, tiếng người tựa như chuông bạc vậy, truyền đi rất xa: “Chị, biết được chị thật tốt quá.”
Nếu như có thể sớm biết chị gái này, mấy năm nay có lẽ cô ấy đã không cô độc như vậy rồi.
Khương Thư Lan cười cười, viết mấy chữ lên tay cô ấy: “Chị là Khương Thư Lan.”
Cô ngẩng đầu nhìn cô ấy, nghiêm túc mà căn dặn: “Lệ Mai, chị nói cho em nghe, nếu như tương lai có một ngày nào đó em cảm thấy bản thân không hợp với người trong nhà, trong tộc, em nhất định phải tới tìm chị đó, có biết chưa?”
Cô không hy vọng Lê Lệ Mai sẽ trải qua những chuyện ở trong khu bình luận đã viết.
Cô hy vọng đời này Lê Lệ Mai có thể bình an mà sống qua ngày, thực hiện được giấc mơ của cô ấy.
Không phải tất cả các giấc mơ đều phải trải qua khổ cực mới có được.
Lê Lệ Mai nghĩ nghĩ, cũng nghiêm túc mà gật đầu: “Em nhớ rồi, chị Thư Lan.”
“Chị Thư Lan, em là Lê Lệ Mai.”
“Ừm.”
“Chị là Khương Thư Lan.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận