Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 185:

Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc này mới cùng tiến vào sân nhà họ Lôi.
Về phần hành lý của bọn họ, sau khi mang xuống từ trên xe, liền trực tiếp được xách đến nhà mới của bọn họ, chuẩn bị được đem vào để sắp xếp.
Khương Thư Lan còn chưa biết được nhà mới của mình trông như thế nào, nhưng khi nhìn thấy được nhà của nhà họ Lôi rồi, cô liền dùng trí nhớ lướt qua, trong lòng cũng có tính toán rồi, đối với nhà mới của mình, cô cũng không quá mức mong đợi.
Một đường mà đi thẳng vào.
Trong nhà chính của nhà họ Lôi có đặt một chiếc bàn vuông, sớm đã dọn đồ ăn nóng hổi ra hết rồi, bên trên bàn gồm đầy các món có thịt chồng chất được bày ra.
Khương Thư Lan chỉ nhận ra được bát cải trắng thịt lợn hầm miến, những món khác cô đều không biết là gì.
Sư trưởng Lôi cùng với đồng chí Ngô liền liếc mắt nhìn nhau một cái.
Đồng chí Ngô năm nay hơn năm mươi tuổi, mái tóc có hơi bạc được bối gọn gàng phía sau, khuôn mặt bà ấy hiền lành, nói: “Đồng chí Khương, chuyện của Lôi Vân Bảo lần này rất cảm ơn cháu!”
Đứa nhỏ bị bắt đi lúc được bà ấy dẫn theo ra bên ngoài mua đồ ăn.
Nhưng may mắn là đứa nhỏ đã quay trở lại rồi.
Vậy nên bữa ăn này của đồng chí Ngô toàn là những món thuộc sở trường của bà ấy, bà ấy thậm chí còn bù vào bằng tiền lương của mình nữa.
Cũng là vì muốn cảm tạ Khương Thư Lan và Chu Trung Phong.
Bọn họ nhìn nhau một cái: “Thím khách khí rồi.”
Chuyện cứu đứa nhỏ này, từ đầu đến cuối Khương Thư Lan không hề cần người khác phải cảm kích, cứ như vậy, cô lại trở thành người được tất cả mọi người cảm kích.
“Được được được, thím sẽ không nhiều lời nữa.”
Đồng chí Ngô chà xát tay: “Để thím giới thiệu đồ ăn một chút, đây là gà Văn Xương, cá hố chiên thơm, đây là mỳ gạo sào khô, còn có một đĩa ngao sào cay nữa, cuối cùng là sâm bổ lượng.
Đồ ăn thực sự rất phong phú.
Khương Thư Lan táp lưỡi: “Nhiều như vậy tốn kém quá.”
“Không tốn lắm đâu, đồng chí Khương, nếu không có cháu, cả đời này thím chẳng có cơ hội nấu những món này đâu.”
Bàn tay thô ráp của đồng chí Ngô cầm lấy tay Khương Thư Lan, giọng nói lại càng nghẹn ngào hơn.
Tổ chức phái bà ấy tới để chăm sóc ông lão, kết quả người còn chưa chăm sóc tốt được thì đã để lạc mất cháu trai duy nhất của nhà họ Lôi.
Nếu thực sự không tìm được nữa, bà ấy chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội mà thôi.
“Được rồi, bà Ngô làm Tiểu Khương sợ rồi, mau ngồi xuống đi!”
Chuyện lạc mất đứa nhỏ, ông ấy còn chưa dám nói với cha mẹ cậu bé, may mà đã tìm được đứa nhỏ về rồi.
Khương Thư Lan lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô vốn không thích người khác nhìn mình với bộ dạng của một ân nhân.
Bữa ăn này coi như là bữa ăn của khách và chủ thôi.
Khương Thư Lan ăn rất ngon lành, tài nấu ăn của đồng chí Ngô vô cùng giỏi, da gà Văn Kê rất giòn, hương vị ngon miễn chê, cá hố được chiên vàng óng ánh, giòn giòn tơi xốp, mỳ gạo sào khô lúc này không hề giống với mỳ gạo mà Khương Thư Lan đã ăn lúc trước.
Có một vị rất khác biệt, mỳ gạo lúc này dường như mềm dẻo hơn.
Về phần sâm bổ lượng, dùng ngũ cốc để nấu ra nước, thêm đậu xanh đậu đỏ cùng với xoài thái hột lựu, chất lên nhau thành một chén, tại nơi có bầu không khí nóng như vậy, nhìn một cái liền có cảm giác rất muốn ăn.
Khương Thư Lan xem như cũng mở rộng được tầm mắt, biết được đồ ăn của phương Nam là như thế nào.
Chưa nói đến bản thân cô, cả đứa nhỏ phương Bắc như Tiểu Thiết Đản cũng bưng chén sâm bổ lượng lên ăn không ngừng được.
Đợi sau khi ăn xong rồi, sư trưởng Lôi tự mình ra tiễn bọn họ, còn nói với Khương Thư Lan: “Đồng chí Tiểu Khương, rảnh rỗi có thể ghé qua nhà hộ Lôi trò chuyện nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận