Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 63:

Vì thế, Khương Thư Lan đi đến trước mặt Chu Trung Phong, dừng bước chân, ngẩng khuôn mặt trắng như gốm sứ mà nhìn anh: “Chu Trung Phong, bọn họ nói anh là tên lừa gạt, anh có phải như vậy không?”
Giọng nói mềm mại, không nhanh không chậm, làm cảm xúc của người ta cũng bình tĩnh lại theo.
Chu Trung Phong ngẩn ra, anh cúi đầu nhìn xuống, lọt vào trong tầm mắt anh là một khuôn mặt đẹp một cách mộc mạc thuần khiết, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không phải.”
Anh cũng không có lừa gạt mọi người.
“Vậy là được rồi.” Khương Thư Lan nhẹ giọng nói.
“Em chỉ dựa vào như vậy mà đã tin tưởng tôi rồi sao?”
Chu Trung Phong có chút bất ngờ, anh chỉ nói có ba chữ mà thôi.
Càng đừng nói, mọi người ở hiện trường không một ai tin tưởng anh.
Khương Thư Lan mím môi cười: “Tôi tin tưởng anh, bởi vì đồng chí Chu chưa bao giờ nói dối, không lừa gạt người khác, không ức hiếp dân chúng.”
Huống chi trong hệ thống bình luận từng nói, cả đời Chu Trung Phong không lập gia đình, dâng hiến một đời cho quốc gia.
Người như vậy, sao lại có thể là kẻ xấu chứ?
Có một ngôi sao đỏ lấp lánh hướng về phía anh, anh sẽ không phải là người xấu!
Lời này làm lòng Chu Trung Phong nở hoa, giống như anh gặp được người bạn cũ nơi đất khách quê người vậy!
Hai người đối mặt, cũng không ai nói thêm gì, nhưng ánh mắt tín nhiệm đó lại không lừa gạt được ai.
Mọi người ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, người mở miệng đầu tiên chính là Trâu Dược Hoa.
Anh ta nhìn thấy cảnh tượng này của hai người, chỉ cảm thấy chướng mắt, anh ta có một loại ảo giác cảm thấy Khương Thư Lan đang dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Chứ không phải nhìn một người đàn ông khác.
Trâu Dược Hoa nhíu mày, lạnh lùng nói: “Khương Thư Lan, cô đừng đơn thuần như vậy!”
Người ta nói sao cô liền tin như vậy ư?
Tuy rằng Giang Mẫn Vân không nói gì, nhưng mà cô ta cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Khương Thư Lan, một xưởng trưởng bị cô mắng cho chạy mất.
Bây giờ rơi vào tay một tên lính nghèo, đã vậy thì thôi, còn là một kẻ lừa đảo nữa chứ.
Kẻ lừa đảo thì thôi, cô còn một mực tin tưởng.
Thật đáng thương.
Tưởng Lệ Hồng ở kế bên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bám lấy con rể Trâu Dược Hoa tâng bốc anh ta: “Đúng vậy, Dược Hoa nói rất đúng, đồng chí Chu như thế có thể mua nổi ba vòng một vang sao? Cậu ta mà có thể mua nổi, tôi có thể ăn cứt tại chỗ!”
Lời này còn chưa dứt.
Ở phía xa xa, tiếng xe jeep vang ầm ầm một trận, hấp dẫn được sự chú ý của mọi người ở đây.
Chỉ thấy được xe jeep chạy nhanh về phía cửa nhà họ Khương.
Đúng lúc chủ nhiệm Vu và Hứa Thành Binh tới rồi, chủ nhiệm Vu kéo cửa kính xe xuống, nhìn quét xung quanh một vòng, khẽ nhíu mày, cái sân quá nhỏ.
Anh ta lớn tiếng hỏi xin ý kiến của Chu Trung Phong: “Đồng chí Chu, ba vòng một vang này, anh xem thử muốn đặt ở đâu?”
Lời này vừa dứt. Hiện trường yên lặng như tờ.
Tưởng Lệ Hồng bất giác mà nói: “Không thể nào! Không thể nào!”
Giọng nói mang theo vài phần gào thét.
Giang Mẫn Vân ở kế bên cũng giật mình mà trừng lớn đôi mắt, bất giác nhìn về phía chủ nhiệm Vu ở trên xe jeep.
Chẳng lẽ chủ nhiệm Vu cũng đang liên hợp với Chu Trung Phong cố ý lừa gạt mọi người sao?
Khẳng định là như thế.
Trâu Dược Hoa nhíu mày, anh ta nhìn về phía xe jeep, cất cao giọng nói: “Chủ nhiệm Vu, dù gì anh cũng xem như là một cán bộ, sao lại có thể thông đồng làm bậy với đồng chí Chu lừa gạt mọi người chứ?”
Còn đóng kịch rất giống nữa.
Vậy mà ngay cả xe jeep cũng mượn tới.
Tuy rằng tính tình của chủ nhiệm Vu rất tốt, nhưng cũng nhịn không được mà trợn trừng mắt, tên Trâu Dược Hoa này thật đúng là không có chút mắt nhìn gì hết!
Anh ta không quan tâm đến Trâu Dược Hoa. Cố chấp nói với Chu Trung Phong: “Anh xem thử, những thứ này để chỗ nào ạ?”
Máy may, xe đạp, radio, đều là đồ vật lớn. Chỉ có đồng hồ xem như là món đồ nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận