Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 255:

Tiểu Thiết Đản đứng bên giường, thấp giọng nói với Lôi Vân Bảo: “Lần này chúng ta gặp họa lớn rồi.”
Cậu bé từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy cô mình tức giận đến như vậy.
Lôi Vân Bảo cũng phải thở dài theo: “Sớm biết như vậy, chúng ta đã không cho mông gà và cổ gà lên giường!”
Ai biết dì xinh đẹp lại giận đến như vậy, còn rất dọa người nữa.
“Không phải.”
Tiểu Thiết Đản cười lên, còn nghiêm túc mà sửa lại câu vừa rồi cho đúng: “Cô của anh giận đến như vậy, gà con chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ thôi.”
“Nghĩa là sao?” Lôi Vân Bảo thấp giọng nói.
“Chúng ta đã nói dối.” Tiểu Thiết Đản rũ mắt xuống, đôi lông mi dài dài dưới mặt, lộ rõ ra vẻ nhu thuận và mất mát.
“Chúng ta liên tục nói dối nên cô mới giận đến như vậy.”
“Cô ghét nhất là những người nói dối.”
Ngữ khí lộ rõ ra mấy phần sợ hãi, cậu bé sợ cô không thích cậu bé, cũng không muốn cậu bé nữa.
Vậy phải làm thế nào mới tốt bây giờ?
Lời này cũng khiến cho Lôi Vân Bảo sốt ruột vô cùng, lo lắng đến mức đổ mồ hôi: “Em nói dối rồi, dì xinh đẹp không thích em nữa, trực tiếp đuổi em về nhà họ Lôi thì sao?”
Vậy chẳng phải là cậu bé sẽ không được ăn ngủ nghỉ ở nhà dì xinh đẹp nữa sao!?
Hai người liếc nhìn nhau, căn bản đều có chút sợ hãi, đêm nay cũng không thể nào ngủ ngon giấc được.
Khương Thư Lan không biết được, khuôn mặt lạnh lùng cùng với hình phạt của cô lưu lại rất đậm trong lòng của hai đứa nhỏ.
Không được phép nói dối đã trở thành quy tắc đầu tiên trong cuộc sống của hai đứa nhỏ.
Phòng bên cạnh.
Khương Thư Lan nằm trên giường, mãi vẫn ngủ không được, vừa là do tức giận, vừa là do lo lắng, lại lấy giấy viết thư ban ngày mà mình viết ra, lấy một tờ khác viết kể về chuyện mình bị hai đứa nhỏ làm cho tức giận.
Nhất là chuyện Tiểu Thiết Đản vậy mà lại nói dối.
Đợi sau khi cô xem lại một lần rồi, lại sợ cha mẹ với anh tư lo lắng, cứ suy nghĩ do dự mãi.
Lại cất tờ thư vừa viết đó đi, đặt vào trong ngăn kéo.
Cũng không gửi kèm theo lá thư trước đó, mà lựa chọn tự giữ cho mình.
Khương Thư Lan thực sự là ngủ không được, khoác áo ngủ vào, đi đến phòng bên cạnh một chuyến, động tác lặng lẽ, cả hai đứa nhỏ đều đang ngủ, có chút sợ hãi, khóe mắt còn dính nước mắt.
Cô nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ một hồi, lúc này mới thu hồi ánh mắt, chỉnh lại chăn gối cho hai đứa nhỏ, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Mãi đến sáng hôm sau, chuyện đầu tiên mà hai đứa nhỏ làm chính là đi tìm Khương Thư Lan.
Còn mang theo vài phần thấp thỏm: “Cô, dì xinh đẹp.” Hai đứa nhỏ đều đồng loạt gọi một câu.
Khương Thư Lan liếc mắt nhìn bọn họ, ngữ khí không nhanh không chậm: “Ga giường cô đã giặt rồi, gối cũng giặt rồi, còn đang ngâm trong chậu ở sân, hai đứa đi giặt cho xong rồi chúng ta ra ngoài.”
Cô muốn đi đến bưu điện để gửi thư.
Hai đứa nhỏ thấy cô không tức giận cũng không bằng lòng gì với bọn họ, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Bây giờ bọn cháu đi giặt luôn.”
Chỉ là, người còn quá nhỏ, cánh tay cũng nhỏ, sao có thể giặt được đống ga giường kia?
Ga giường đã ngấm nước nặng như hòn đá vậy, muốn lay cũng không lay được.
Trùng hợp là Miêu Hồng Vân ở bên cạnh cũng vừa đến để cho bánh một mì.
Theo đó còn có đồng chí Ngô cũng mang đồ ăn tới, vừa tới đã thấy hai đứa nhỏ lẻ loi ngồi xổm trước chậu để giặt đồ.
Miêu Hồng Vân không khỏi chột dạ, việc Tiểu Khương phạt hai đứa nhỏ đã bị đồng chí Ngô nhìn thấy mất rồi.
Cũng không biết liệu đồng chí Ngô có cảm thấy không thoải mái hay không nữa?
Đồng chí Ngô thực sự cảm thấy rất đau lòng, đứa nhỏ nhà mình chẳng khác nào cục cưng, mới có hơn ba tuổi, vậy mà đã phải ngồi giặt ga giường như vậy sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận