Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 288:

Thanh âm nhỏ nhẹ, ngữ khí ấm áp rơi vào tai Chu Trung Phong, một cảm giác khó diễn tả thành lời lập tức dồn lên đầu.
Yết hầu của Chu Trung Phong chuyển động, tròng mắt thâm trầm, lại không thể nói ra được lời nào tiếp.
Anh chỉ có thể dùng cánh tay rắn chắc mà gắt gao ôm chặt lấy cô, cõng cô lên lưng mình.
Những người ở bên cạnh, người đầu tiên phản ứng được là Vương Thủy Hương, hai chân chị ấy như nhũn hết ra mà đi về phía Khương Thư Lan, thanh âm đầy kích động: “Thư Lan à, em cũng quá dũng cảm rồi!”
Là sói đó! Còn là hơn mười con sói nữa.
Dưới tình cảnh tất cả mọi người không ai dám hành động, cô cũng dám đối đầu với sói, còn giằng co với bọn chúng, doạ được một con sói phải lùi lại!
Mặt của Miêu Hồng Vân cũng nhịn không được mà đỏ lên: “Tiểu Khương, em lợi hại quá.”
Hai chân Đinh Ngọc Phượng như nhũn ra: “Khương Thư Lan, sao cô có thể làm như vậy được thế?”
Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều tuy rằng không nói gì, sau một hồi lâu cũng phải thốt ra một câu: “Coi như cô lợi hại.”
Bọn họ cũng dự đoán được, Khương Thư Lan lại có thể làm được như vậy.
Khương Thư Lan lẳng lặng nhìn bọn họ, lúc này đây, cô có hơi đau nhưng vẫn mở miệng nói: “Không, tôi không lợi hại, Chu Trung Phong mới lợi hại.”
“Mọi người không sao chứ?”
Phía xa, đoàn người do đội trưởng Triệu và đội trưởng Na dẫn đầu từ dưới núi đi lên.
Còn có doanh trưởng Trần, doanh trưởng Lý, Hầu Tử và bốn mắt lo lắng đi theo phía sau, chạy tới vô cùng vội vã, mặt đầy mồ hôi.
Nghe được tiếng súng ở trên núi, bọn họ lập tức biết đã xảy ra chuyện rồi.
Không chậm trễ một giây nào hết mà chạy lên núi luôn.
Mà mấy nữ đồng chí nhìn thấy được chồng mình ở trong đoàn người vừa chạy tới lập tức như thể tìm được chỗ dựa vững chắc, liền chạy về phía bọn họ.
“Lão Triệu, nếu như anh không đến thì em đã bị sói ăn rồi.” Là Từ Mĩ Kiều nói.
“Em cũng vậy, lão Trần à, có nhiều sói quá.” Là Đinh Ngọc Phượng nói.
Ngược lại Miêu Hồng Vân cùng với Thủy Hương hai người cũng đi nhanh về phía chồng mình, nhưng không nói gì hết, lại giống như thể cái gì cũng nói hết rồi.
Chỉ có Tiêu Ái Kính là không tìm được người chồng Tống Vệ Quốc của mình.
Chị ta có chút giận dữ: “Lão Tống nhà tôi đâu rồi?”
Chồng nhà người ta đều biết lên núi cứu vợ mình, chồng chị ta đến cả mặt mũi cũng chưa thấy đâu.
“Chính ủy Tống bị sư trưởng gọi đi họp rồi.” Doanh trưởng Trần vội bổ sung một câu.
Nghe xong câu này, sắc mặt của Tiêu Ái Kính mới hòa hoãn đi một chút.
Về phần Hầu Tử cùng với bốn mắt, đều theo bản năng mà chạy về phía Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong, đồng loạt hỏi: “Chị à, chị có sao không?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Bị mất sức thôi, để tôi cõng cô ấy là được.”
Sắc mặt Khương Thư Lan tái nhợt nhìn về phía Hầu Tử cùng với bốn mắt mà cười: “Không có việc gì đâu, mọi người đừng lo.”
Đến cả nụ cười cũng lộ ra mấy phần tái nhợt, như thể đang rất yếu không còn chút sức lực nào nữa.
Bốn mắt cùng với Hầu Tử cũng không dám hỏi gì thêm.
Đội trưởng Na cùng với đội trưởng Triệu vất vả lắm mới trấn an được vợ mình ở bên cạnh lúc này mới thở ra một hơi, đi về phía Chu Trung Phong, nhìn thấy được bốn con sói vừa chết tươi nằm dưới đất.
Đồng loạt nhíu mày: “Không sao cả chứ? Có bị thương ở đâu không?”
“Không....” Chu Trung Phong lắc đầu: “Mọi người không bị thương đó chứ.” Sau đó, anh ngưng không nói gì một lúc, lộ ra vẻ sắc bén đuổi cùng giết tận: “Nhưng phải vây quét hết lũ sói này, thành lập một biệt đội vây quét lũ sói, nếu không nhỡ khi sói xuống núi tấn công con người thì sẽ nguy hiểm vô cùng.”
Sói khi đang đói thì sẽ đi tấn công con người.
Năm đó, nhóm chiến sĩ đầu tiên đi lên đảo đã bị sói tấn công, nhưng lúc trước dù đã từng vây quét lũ sói, không ngờ lúc này vậy mà lại có thể vẫn còn lại một đàn sói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận