Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1162:

Hắn kêu tới mười hai người.
Người trong đại tạp viện, vì có thể kiếm thêm thu nhập, bỏ diêm vào hộp, nhặt than, nghiền bột phấn, chỉ cần việc có thể kiếm tiền bọn họ đều làm cả.
Loại chuyện nhẹ nhàng như lột trái cây, còn một người một khối, tìm được ở đâu chứ.
Phải biết rằng, bỏ diêm vào hộp cũng phải mấy ngày bọn họ mới kiếm được một khối.
Cái này so với những chuyện kia, không biết nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Khương Thư Lan nghe động tĩnh, cô không khỏi đẩy Trung Phong ra: “Anh vào nhà hâm nóng bánh bao rồi ăn đi, em ra ngoài nhìn chút đã.”
Chuyện dùng một đống trái cây này làm dấm hoa quả, Khương Thư Lan đã nói với Chu Trung Phong.
Anh gật gật đầu, mang bánh bao vào nhà rồi để trong nồi, nhưng lại không trực tiếp ăn như Thư Lan nói.
Anh nhanh chóng ra ngoài, nhìn một đám người được tìm tới ở bên ngoài với Thư Lan.
Tuy anh tín nhiệm Khảm Nhi, nhưng anh tin ánh mắt của mình hơn.
Khương Thư Lan nghe tiếng bước chân, cô quay đầu lại trừng anh một cái, nhưng cũng không nói gì anh, mà trực tiếp mở cửa.
Cô nhìn mười hai người Khảm Nhi dẫn tới, trông bọn họ rất sạch sẽ và nhanh nhẹn.
Khương Thư Lan không khỏi cười: “Đến rồi sao, mọi người vào đi.”
Một tiếng này, mọi người đều đi vào.
Bọn họ đều ở đại tạp viện Tuyên Võ, một đại tạp viện có tới mười mấy hộ gia đình.
Tứ hợp viện như này chỉ có một hộ gia đình.
Những người vào không thể không hâm mộ.
Khảm Nhi ho nhẹ một tiếng, những người đang nhìn loạn xạ khắp nơi, lập tức thu hồi ánh mắt, ai nấy cũng mắt nhìn thẳng mà đi theo vào sân.
Bọn họ vừa vào tới, Khương Thư Lan liền nói thằng: “Chắc Khảm Nhi đã nói với mọi người rồi đúng không? Chỗ tôi có một đống trái cây, cần phải lột hết trong ngày hôm nay.”
“Phiền mọi người tăng tốc độ làm việc, tiền công như đã nói, một người một khối.”
Mọi người thấy Khương Thư Lan dứt khoát như thế, cô trực tiếp nói ra thứ mọi người muốn.
Khảm Nhi thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ kêu quá nhiều người, chị dâu sẽ không vui.
Đây cũng là một bài học cho hắn, hắn vừa nói cần mấy người giúp đỡ làm việc, trong đại tạp viện lập tức lan truyền, hễ nhà nào có người rảnh rỗi đều sẽ đến tìm hắn.
Lần này, trong mười mấy người, hắn đã chọn ra mười hai người, hắn cảm thấy mấy người này không tệ, không có ý xấu, nhìn cũng nhanh nhẹn sạch sẽ nên mới dẫn đến đây.
“Được.”
“Chúng tôi biết rồi.” Người nói là một bà lão có hơi lớn tuổi, đầu tóc hoa râm, vẻ mặt hiền từ: “Nhưng mà, đồng chí, cháu có thể nói cho tôi biết cái này lột như thế nào không.”
Quả xoài và măng cụt, có lẽ mọi người đã từng nghe, đã từng ăn, nhưng đa số vẫn chưa thấy lần nào.
Khương Thư Lan gật gật đầu, cô lấy mấy cái dao trong nhà ra, trông không đủ nên cô nhờ Khảm Nhi ra ngoài mượn thêm mấy cái.
Cô cố gắng cho mỗi người một cái dao.
Lúc này cô làm mẫu cho mọi người: “Mọi người nhìn quả xoài này, cần phải bỏ hết những phần hư, giữ lại phần còn nguyên, có thể giữ cả vỏ và thịt quả, ngoài ra…” Cô cầm dao, một cái gọt hết phần thịt quả, để lộ phần hột ở bên trong.
Cô làm mẫu cho mọi người: “Mọi người nhìn hạt này đi, cái này cũng phải bỏ sạch sẽ.”
Sau đó là măng cụt, măng cụt dễ hơn xoài một chút, chỉ cần lột vỏ là có thể lấy phần thịt quả ra.
Sao mọi người có thể từng nhìn thấy cái này cho được. Ai nấy cũng trừng to đôi mắt.
Giọng điệu Khương Thư Lan dịu dàng: “Mọi người xem rồi, đều đã nhớ hết chưa?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, có người nuốt nước miếng: “Chúng tôi có thể nếm không? Không cần nhiều đâu, chỉ cần một quả là được rồi.”
Bọn họ cũng từng nghe qua xoài và măng cụt, nhưng chưa ai được ăn.
Bởi vì ai cũng nghèo đến lởm chởm.
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Mọi người có thể ăn, nhưng mà tôi có một yêu cầu.” Thư Lan nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bây giờ là 1 giờ chiều, tôi muốn trước 8 giờ tối sẽ nhìn thấy thành phẩm thịt quả.”
Nếu trễ hơn nữa, cô sợ mình không làm dấm hoa quả kịp.
Với lại những trái cây bị hỏng đó, cũng không thể để tới ngày mai.
“Chuyện này không thành vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận