Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 124:

“Em còn hành xử xa lạ như vậy, cẩn thận bọn chị sẽ không quan tâm em nữa đâu đó, chăm sóc cha mẹ vốn là trách nhiệm của bọn chị mà. Nếu em gả đi rồi, tốt nhất sống cho thật tốt với gia đình mình, chỉ cần cuộc sống của em tốt đẹp thì cha mẹ mới có thể vui vẻ được, bọn chị cũng có thể vui vẻ theo!”
Khương Thư Lan nhẹ nhàng vâng một tiếng bằng giọng mũi, cảm động đến không nói nên lời.
Chiều đến, cả nhà họ Khương đều vô cùng bận rộn.
Đều chuẩn bị cho việc ngày mai Khương Thư Lan và Chu Trung Phong phải rời đi rồi, người này một ý tưởng, người kia một đề nghị, cơ bản đều nói ra hết những gì mà Khương Thư Lan có thể mang đi.
Mẹ Khương làm vằn thắn, vừa làm vằn thắn vừa nghĩ đến mọi chuyện, nhìn thoáng qua Chu Trung Phong đang tán gẫu với cha Khương mà hỏi: “Trung Phong, chỗ hải đảo nơi con ở có chỗ nuôi gà không?”
Cái này... Chu Trung Phong theo bản năng mà lắc đầu: “Không có ạ.”
Một người đàn ông độc thân như anh, ở cũng là ở ký túc xá của quân đội, chưa nói đến nuôi gà, đến cả một căn phòng riêng anh còn không có.
Đương nhiên lần này qua thì phải xin nhà ở riêng cho mình rồi.
Mẹ Khương nhìn thoáng qua mấy người con dâu rồi thương lượng: “Mẹ định cho Thư Lan mang hai con gà mái trong nhà đi tới đảo.”
Lời này vừa nói ra, cả căn phòng liền trở nên im lặng.
Trứng ở trong nhà đều dựa vào hai con gà mái này hết, phải năm ngoái mới bắt được con gà trống, nhờ vậy gà mái trong nhà mới đẻ được nhiều trứng.
“Mẹ, con cảm thấy như vậy cũng được, trong nhà nếu muốn ăn trứng gà, cha làm thầy thuốc kêu người ta đổi trứng gà lấy thuốc cũng như nhau thôi.” Tưởng Tú Trân nói.
Rất nhiều người khám bệnh nhưng không có tiền, đều là lấy trứng gà để dùng thay cho tiền.
Vợ con trai cả là Tưởng Tú Trân đã nói vậy rồi, hai người con dâu còn lại đương nhiên không thể không đồng ý được.
“Mấy đứa đồng ý là được rồi.”
Mẹ Khương phân phó con mình: “Chiều đến cũng đừng cho gà ăn, để gà đói mấy bữa, tránh việc mang xe lửa sẽ đi nặng ra phân làm phiền người khác.”
“Vợ lão nhị, con giỏi đan bện, đi gặt ít cây cỏ, đan thành một cái lồng gà để Khương Thư Lan mang lên xe, tốt nhất đừng để rơi phân gà ra, cũng không để người khác phải ngửi thấy mùi.”
Như vậy là đã ra quyết định rồi.
Căn bản không cho Khương Thư Lan cơ hội để phản bác.
Mãi cho đến chiều vẫn cứ như vậy, mẹ Khương nhớ tới chuyện này lại bổ sung thêm chuyện kia, trước sau phải làm thêm đến tận bảy tám chuyện.
Giống hệt như tổng chỉ huy vậy, đầu tiên là kêu anh cả Khương đi đục lỗ trên băng để câu thật nhiều cá xuân về.
Loại cá này phải ở sông của chỗ bọn họ mới có, cá có hình dạng khá thanh mảnh, to bằng ngón tay, có màu bạc rất đẹp mắt.
Chỉ là quá nhỏ nên không làm thịt được, làm thì sẽ rất phiền phức tốn dầu, người lớn rất ít khi câu mấy loại cá như vậy, vẫn thích loại cá trắm cỏ và cá mè đầu to hơn, vì chúng có nhiều thịt hơn.
Nhưng lần này không giống như vậy.
Con gái bà là lần đầu tiên phải xa nhà, trên xe lửa ăn cơm, ăn những thứ khác thì không được, hơn nữa Chu Trung Phong còn là người đàn ông cao lớn, lượng cơm ăn rất nhiều, ăn không đủ no thì không được.
Không phải cá rán là loại đồ ăn tiện lợi nhất sao?
Vừa thơm vừa giòn lại ăn no được, nếu không hơn bốn mươi tiếng ngồi xe lửa kia, làm thế nào mà chịu nổi đây?
Vì lo lắng con gái ngồi xe lửa không thoải mái, vậy nên mẹ Khương cũng vô cùng quan tâm.
Đợi khi lão đại Khương đi đến sông câu cá về, lúc về cũng mang được số cá ngập đến một nửa non thùng.
Người nhà họ Khương đều đồng loạt vào việc, rửa sạch sẽ mấy con cá xuân nhỏ xíu trong nửa tiếng.
Lại đặt trong chậu nhôm, rắc bột lên, cho vào thêm hai quả trứng gà, cho mấy con cá đã được làm sạch vào trong bao, lắc đến khi thành màu trắng.
Lúc này mới cho vào chảo dầu nóng, từng chút một, bùm bùm, vớt ra được những con cá nhỏ vàng óng.
Chưa nói là ăn, chỉ ngửi mùi thôi đã hận không thể hấp dẫn được cả đội sản xuất đến đây rồi.
Lúc còn chưa chiên xong, mấy tiểu tử thối nhà họ Khương đã đứng ở cửa bếp thèm thuồng mà nhìn vào bên trong nồi rồi.
Đợi khi mẹ Khương nói đã làm xong, mấy đứa nhỏ chạy vào như ong vỡ tổ, mẹ Khương phát cho mỗi đứa một con.
“Coi như được hưởng ké chút phúc của cô mấy đứa, vào lúc khác thì làm gì có mà ăn.”
Chỉ rán vài con cá này thôi đã tốn mất nửa cân dầu ăn rồi.
Số dầu này bình thường có thể để mười mấy người nhà bà ăn trong vòng một tháng rồi.
Tiểu Thiết Đản mút mút tay: “Ngon thật đó ạ! Nếu ngày nào dượng con cũng đến thì tốt biết mấy.”
Như vậy mỗi ngày đều có cá rán mà ăn!
Lời này của Tiểu Thiết Đản liền bị mỗi người cho một cái đánh. Chỉ là, mọi người xuống tay đều có giới hạn, không dùng quá nhiều sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận