Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 338:

Đợi đến khi Chu Trung Phong bế hai đứa nhỏ về, lập tức phát hiện không khí trong nhà có chút gì đó không đúng.
Vốn dĩ trên đường đều đã nói rõ ràng, kêu bọn nhỏ giúp anh dỗ dành Khương Thư Lan.
Kết quả hai đứa nhỏ vừa vào nhà lập tức leo từ trên người anh xuống, chạy về phía Khương Thư Lan: “Cô à, có phải dượng bắt nạt cô không?”
Khương Thư Lan ngạc nhiên, cô theo bản năng nhìn qua Chu Trung Phong, sau đó không nói gì hết, hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên. Chu Trung Phong không khỏi chột dạ!
Mấy đứa nhỏ rất thông minh. Lập tức hiểu được thái độ của Khương Thư Lan: “Cô à, bọn cháu đã giúp cô báo thù rồi.”
Lôi Vân Bảo thấp giọng nói: “Dượng còn định dùng kem để mua chuộc bọn cháu nữa đó.” Cậu bé cười lạnh một tiếng: “Nằm mơ đi, bọn cháu sẽ không bao giờ vì kem mà phản bội cô.”
Sau đó, cậu bé đi đến trước mặt Chu Trung Phong, đưa cái tay nhỏ bé ra sau lưng, giáo huấn: “Đây là dượng không đúng rồi, đàn ông sao có thể lén giấu tiền riêng bên mình được?”
Chu Trung Phong có một suy đoán không được tốt cho lắm.
Chỉ thấy Lôi Vân Bảo vừa rồi còn hung hăng dạy dỗ anh, giây tiếp theo đã đi đến trước mặt Khương Thư Lan.
Vẻ mặt đầy lo lắng mà nhắc nhở cô: “Cô à, một trăm cây kem, cô tính xem dượng giấu được bao nhiêu tiền riêng sao? Đàn ông như vậy là không được rồi!”
“Cô còn không mau đi dạy dỗ dượng ấy đi!”
Chu Trung Phong: “....”
Chu Trung Phong hoàn toàn không ngờ được rằng trẻ con lại tinh quái đến như vậy, vừa mới nhận được lợi ích đã quay ra bán đứng anh.
“Thư Lan.....”
Chu Trung Phong nhìn cô như thể muốn giải thích. Đây không phải là do anh lén giữ tiền riêng.
Khương Thư Lan bình tĩnh liếc nhìn anh một cái rồi thu hồi tầm mắt, không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.
Mỗi tay bế một đứa nhỏ, sờ sờ cái miệng đã kết vảy của bọn họ: “Hai đứa bị làm sao vậy?”
Nghe được lời này, Chu Trung Phong hoàn toàn bị ngó lơ, trong lòng lập tức lo sợ bất an.
Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản bị hỏi nhất thời liếc nhìn nhau, có chút muốn nói dối, nói là mình bị ngã. Nhưng nghĩ đến trước đó Khương Thư Lan có dạy bọn họ là không được nói dối.
Vì vậy lập tức xua tay: “Cô à, nam tử hán đại trượng phu, chút vết thương nhẹ này có là gì? Vết thương chính là huân chương của đàn ông.”
“Có đúng vậy không, anh Thiết Đản?”
Thiết Đản lập tức gật đầu theo: “Đúng, đây chính là huân chương.”
Khương Thư Lan dở khóc dở cười, vẫn chỉ là mấy đứa nhóc miệng còn hôi mùi sữa mà đàn ông cái gì chứ.
Lôi Vân Bảo rất biết nhìn sắc mặt người khác, tiến đến cùng với Thiết Đản, vây quanh Khương Thư Lan mà an ủi: “Cô, cô đừng buồn, cháu cùng với Thiết Đản sẽ bảo vệ cho cô mà, thật đó.”
“Đúng vậy.”
Thiết Đản không nói gì nhiều mà liên tục gật đầu: “Cô à, có bọn cháu ở đây không ai được phép bắt nạt cô.
Kể cả dượng cũng không được.
Mũi Khương Thư Lan có chút chua xót: “Không ai bắt nạt cô đâu.”
Cô ôm lấy hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng mà bế lên.
Dẫn hai đứa nhỏ xoay người đi vào bên trong phòng, còn lại mỗi Chu Trung Phong đứng tại chỗ, định đi theo vào, kết quả cửa phòng ngủ lập tức đã bị đóng lại.
Anh bị nhốt bên ngoài cửa.
Chu Trung Phong bị cửa đập trúng mặt, xoa xoa mặt mình, đứng trước cửa mà thở dài.
Vợ anh giận rồi.
Haiz....
Mãi cho đến tận buổi tối, Khương Thư Lan vẫn ngó lơ anh, Chu Trung Phong thực sự là không nhịn được nữa: “Thư Lan.”
Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn anh: “Hửm?”
“Anh đi tìm sư trưởng Lôi, không có ý định làm thương tổn đến em đâu.”
Anh chính là đi báo cáo công tác, sau đó đón hai đứa nhỏ về dỗ dành cô.
Khương Thư Lan ừm một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Đã quen với vẻ mặt tươi cười, bộ dạng nghịch ngợm với mình của cô rồi. Hôm nay cô lạnh nhạt như vậy, Chu Trung Phong thực sự là không quen:”Thư Lan, lần sau anh sẽ không ép buộc em nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận