Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1470:

Nói đến đây, Khương Bình An liền lên thuyền, Lôi Vân Bảo ở dưới không ngừng vẫy tay với đối phương.
Mãi đến khi bóng thuyền dần khuất xa trên mặt biển rồi.
Lôi Vân Bảo mới cảm thấy mất mát: "Hoá ra cũng chỉ còn có mình tôi ở lại đây."
"Không, còn có bọn em nữa mà."
Nháo Nháo nghiêm túc mà sửa lại lời nói của cậu ta, giọng nói tuổi mười sáu của cậu vô cùng kỳ lạ: "Anh Lôi Tử, hôm nào anh cũng dẫn em đi tập bắn súng nhé?"
Cậu toàn tâm toàn ý muốn tóng quân, nhưng vì chưa đủ tuổi, cộng thêm việc bị gia đình ngăn cấm nên không còn cách nào khác ngoài việc ở nhà đọc những quyển sách mình không thích.
Nghe được lời này, Lôi Vân Bảo liền gõ vào đầu Nháo Nháo: "Em sao? Đợi mười năm nữa đi."
"Tại sao chứ? Em nghe nói anh mười sáu đã được tham gia huấn luyện trong quân đội rồi kia mà."
"Vậy em có thể so với anh được sao? Khi đó là do anh không quan tâm sống chết nữa, em có thể như vậy được sao?"
Dù sao thì cậu ta cũng không còn mẹ, vậy nên cha cùng với ông nội luôn cố gắng huấn luyện cậu ta thật tốt.
Nháo Nháo thì không giống vậy, lúc trước cậu còn có ông bà nội Chu, còn có dì Lý với Khương Thư Lan, bất cứ khi nào cậu muốn ra chiến trường, nước mắt của bọn họ đều có thể nhấn chìm được cậu.
Nháo Nháo lúc này mới ngớ người ra không biết phải làm gì: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
An An ở bên cạnh cầm một quyển sách lên, im lặng mà đọc, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Đầu tiên cứ thi đại học trước đã."
"Bây giờ nóng vội làm gì, đợi khi có kết quả thi đại học đi rồi tính tiếp."
Đây rõ ràng là đang muốn lấy mạng Nháo Nháo, nước mắt cậu nhất thời chảy giàn giụa, cảm thấy vô cùng vô vọng.
Đối với cậu mà nói, cậu cảm thấy bản thân mình quá đáng thương rồi, phía trên có anh trai tài giỏi, phía dưới có em trai cũng ưu việt, ôi, còn có cha mẹ, còn là những người xuất chúng trong những người xuất chúng, còn về ông bà nội thì càng không cần phải nói nữa.
Sống dưới mái nhà toàn những người tài giỏi, lại có thể lòi ra một kẻ kém nổi bật như cậu được sao.
Không những không tài giỏi, mà còn không khác người bình thường là bao, so với gia đình cậu mà nói thì thực sự quá thảm hại rồi.
"Được rồi, em nên ôn tập cho tốt trước đi."
An An gấp sách lại: "Kém nhất thì em cũng phải tham gia thi đại học."
Đối với kết quả thi thì cả nhà cũng hoàn toàn không còn hy vọng gì với Nháo Nháo nữa rồi, rõ ràng là sinh đôi, nhưng dường như những gì ưu việt nhất đều toả sáng trên người An An hết rồi.
Về phần Nháo Nháo, thứ duy nhất mà cậu được thừa hưởng chính là miệng ngọt tim mềm, cùng với tứ chi phát triển mà thôi.
Ừm.
Không có gì hơn hết.
Vậy nên nhiều năm như vậy rồi so với việc nói Nháo Nháo là anh, chi bằng nói An An là anh thì hơn.
Vì bị đối lập về mọi mặt mới khiến cho Nháo Nháo miễn cưỡng mà học cấp ba.
Nháo Nháo thở dài một hơi: "Sau khi có kết quả thi đại học, anh có thể đi làm quân nhân được không?"
An An nói: "Nếu như anh chỉ muốn làm tiểu binh chứ không muốn lên hàng tướng, thi đại học xong có thể làm luôn, nếu như anh muốn làm đến chức vị như cha, em khuyên anh vẫn lên học đến đại học thì hơn, không quan trọng là đại học bình thường hay đại học danh tiếng."
"Anh, anh vẫn còn một năm rưỡi nữa để học, em cảm thấy anh vẫn có đủ khả năng xoay chuyển mọi thứ."
Câu cuối cùng kia so với một lời động viên thì càng giống một thông điệp hơn.
Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan nghe xong cũng không nói gì hết, vì chuyện này Nháo Nháo vẫn luôn nghe lời em trai An An nhất.
Chứ khó mà nghe lời bọn họ được, dù sao trẻ con trong thời kỳ nổi loạn đều chỉ muốn nghe theo lời của những đứa trẻ tầm tuổi họ thôi.
Càng so sánh lại càng cảm thấy Thiết Đản cùng với An An rất ngoan, dù không có thời kỳ nổi loạn cũng vẫn có thể thuận lợi mà lớn lên, còn vô cùng ưu tú nổi bật.
Về phần Náo Náo, Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong đã phải hao tổn rất nhiều công sức, nhưng hiệu quả lại chẳng được bao nhiêu.
Cuối cùng, cả hai rút ra kết luận, lúc trước vì nuôi trẻ con quá nhàn nhã rồi, vậy nên ông trời không để cho như vậy nữa, quyết định ban Nháo Nháo cho bọn họ để bọn họ có thể vận động một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận