Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1408:

Đây đều là các đồng chí nữ với nhau, thế này nếu là đồng chí nam, Khương Thư Lan sợ là đã tức đến đen mặt.
Phương Cầm ở bên cạnh, nhịn không được mà cười ha ha: “Sớm biết như thế, tôi lúc trước cũng chiếm lợi lộc của Khương Thư Lan rồi.”
Mới vừa cười xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa rất thong thả: “Xin hỏi đây là phòng 60 sao?”
Là giọng nói mềm mỏng chính hiệu của Ngô Nông, nghe liền thấy rất là êm tai.
Khương Thư Lan và những cô gái khác đều không khỏi trố mắt nhìn qua với vẻ tò mò, liền nhìn thấy một vị đồng chí nữ khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng ở cửa, lưu trữ hai cái đen nhánh bánh quai chèo biện, đặt yên vị ở trước ngực.
Trên người cô ấy mặc một chiếc áo bông màu lam nhạt, hơn nữa cô ấy còn có vẻ mặt điềm tĩnh.
“Phải, là 60.” Vẫn là Khương Thư Lan phản ứng lại đầu tiên, cô trả lời.
“Cảm ơn cô.”
Đối phương mang theo một cái rương bằng dây mây rất ngăn nắp, chỉnh tề, cố hết sức mà đi đến.
Mã Phượng Hà là người không thể nhìn đồng chí nữ vất vả, tiến đến đón lấy bằng một tay: “Để tôi.”
Cô ấy cao to, đối phương ở bên kia đang cố hết sức với rương mây, Mã Phượng Hà bên này đến, lại cực kỳ thong thả, thậm chí, một bàn tay liền đón lấy được.
Đồng chí nữ trẻ tuổi có chút cảm kích: “Cảm ơn cô, tôi tên là Nghê Tĩnh Xuân.”
“Giọng của cô thật là dễ nghe.”
Mã Phượng Hà lập tức cảm khái một câu: “Nghê Tĩnh Xuân, tên cũng thật dễ nghe.”
Khương Thư Lan cũng không khỏi gật gật đầu, cảm giác tên của đối phương nghe thôi đã thấy rất có văn hóa.
Nghê Tĩnh Xuân ngượng ngùng mà cười cười: “Tên tôi do cha mẹ tôi đặt cho.”
“Vậy thì cha mẹ cô nhất định rất có văn hóa.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Nghê Tĩnh Xuân có chút ảm đạm.
Mã Phượng Hà ở bên cạnh liền im miệng: “Thôi được rồi, chúng ta vẫn nên thu dọn đồ đạc trước đã.”
Như vậy, Nghê Tĩnh Xuân mới nhẹ nhàng mà gật gật đầu, vô thức nhìn lên con ngươi của Khương Thư Lan đang nhìn với ánh mắt thuần khiết trong sáng, mang theo vài phần an ủi.
Trong lòng Nghê Tĩnh Xuân kia vốn đang căng thẳng, cũng theo đó mà khoan khoái vài phần, cô ấy thấp giọng nói: “Kỳ thật cũng không có gì không thể nói, tôi thi đậu đại học, cha tôi không còn vương vấn nữa liền đi rồi.”
Vốn dĩ chính là bệnh nặng, sống trong nghẹn ngào sinh ra ngao ngán, ngao ngán đến khi con gái thi đậu Đại học Thanh Đại, ngay khi nhận được thư thông báo trúng tuyển kia, cuối cùng cũng không nhịn nổi được nữa, đi rồi.
Chuyện này… Mọi người đều cùng nhau an tĩnh trong tức khắc.
“Xin lỗi.” Mã Phượng Hà xin lỗi trước tiên.
“Không có gì, thu dọn đồ đạc thôi.” Nghê Tĩnh Xuân mở rương dây mây ra, thấy Khương Thư Lan không nhúc nhích, có chút ngạc nhiên: “Cô không trải giường chiếu ra sao?”
Cô ấy nhìn thấy Phương Cầm cùng với Mã Phượng Hà đều đã rất nhanh đã trải ra xong xuôi.
Duy chỉ có cô ấy chưa đến, còn Khương Thư Lan thì trên giường vẫn rỗng tuếch.
Khương Thư Lan giơ tay lên nhìn nhìn thời gian: “Tôi còn muốn chờ một lát, đợi người cho đồ mang qua đây.”
Phương Cầm là một người tốt bụng, cũng giải thích giúp vài câu.
Nghê Tĩnh Xuân ở bên cạnh ngưỡng mộ nói: “Có thể có người thân thích chăm sóc, thật sự rất tốt.”
Cha mẹ cô ấy cũng là giảng viên đại học sư phạm, trước kia cô ấy đều được chăm sóc như thế, chỉ là, lúc này đây cô ấy thi đỗ trường học thật tốt quá, một mình đi xa thủ đô.
Không được thuận lợi như ngày xưa.
Khương Thư Lan cười cười: “Về sau chúng ta đều là người một nhà.”
“Đúng đúng đúng, đều ở cùng một phòng, ngủ cùng một tấm phản, còn chẳng phải là người một nhà sao?”
Mã Phượng Hà nhịn không được mà đĩnh đạc nói.
Chờ đến buổi chiều, chú Quách liền cầm một tấm ga phủ giường, lại còn cầm thêm một cái chiếu lại đây.
Ngay khi lại đây, chú ấy liền đem trải ra giường giúp cho cô, Khương Thư Lan muốn cản mà không ngăn được.
Chỉ là, chờ đến khi chú ấy trải ra xong, nhìn thấy giường đệm ở kia không một nếp nhăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận