Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 797:

Bé nhỏ An An từ lúc sinh ra đã là An An lặng lẽ, mới chào đời không khóc, do La Ngọc Thu nhéo nhéo chân bé, tét mông bé một cái bé mới khóc thành tiếng.
Ba ngày trôi qua, bọn họ cũng không nghe bé khóc lấy một tiếng. Bởi vì bé quá ngoan nên mỗi lần bú sữa, bé đều bị đẩy đến lượt sau.
Nếu vẫn không cho bé bú sữa, vậy thì thật là quá đáng.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, anh vừa mới bế bé lớn Nháo Nháo, bé lại bắt đầu khóc.
Nháo Nháo khóc, An An đang bú sữa cũng không quên tìm kiếm âm thanh mà nhìn thoáng qua anh trai Nháo Nháo của mình, sau đó, An An lặng lẽ tiếp tục bú sữa.
Bé hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả.
Khương Thư Lan không khỏi cảm thán: “Hai anh em này tính tình cũng khác nhau quá rồi.”
Bé lớn tính tình nóng vội, một lúc không được bú sữa, bé lại bắt đầu ầm ĩ.
Bé nhỏ thì chậm rãi hơn, chỉ cần có sữa cho bé bú là được, có ồn ào như thế nào thì bé cũng sẽ không khóc.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, anh nhìn thoáng qua Nháo Nháo đang khóc oa oa trong lòng, anh nghĩ nghĩ rồi đưa cái núm vú cao su vào miệng bé.
Nháo Nháo trở nên yên tĩnh ngay lập tức. Bé con theo bản năng mà mở mắt ra, dường như bé muốn nhìn rõ người trước mặt.
Vốn dĩ Chu Trung Phong hơi ghét bỏ bé, nhưng nhìn đôi mắt to tròn sinh động kia, anh không khỏi nhếch môi, muốn nâng khóe môi rồi cười cười với bé.
Đúng vậy, anh đang cười.
Kết quả giây tiếp theo. Nháo Nháo đang yên tĩnh, bé bỗng ngây ngốc, sau đó một loạt tiếng khóc rung trời xuất hiện.
Chu Trung Phong: “…”
Tiếng khóc kia đúng thật là dùng mười phần sức lực.
Khương Thư Lan nhíu mày, cô vỗ vỗ An An trong lòng, cho bé yên tâm bú sữa, cô nhìn Chu Trung Phong: “Anh làm gì con rồi vậy? Không phải trước con không khóc, đang ngủ ngon lành sao.”
Sao bỗng dưng bé lại khóc lớn tiếng như vậy?
Chu Trung Phong hơi buồn bực, anh có thể nói thế nào?
Chẳng lẽ nói anh muốn thân thiết với con trai hơn, nên mới muốn thể hiện ra hình ảnh một người cha tươi cười, cuối cùng lại dọa con trai tới phát khóc.
Nhưng mà anh không thể nói ra, bởi vì quá mất mặt.
Chu Trung Phong trầm ngâm một lúc: “Nháo Nháo khóc không có lý do, nó lúc nào cũng khóc cả.” Lời này thì anh có thể nói ra.
Nháo Nháo sinh ra được ba ngày, ngoại trừ lúc bú sữa thì những lúc khác, hầu như bé đều khóc.
Tiếng khóc chính là cách tốt nhất để phân biệt hai anh em bé.
Khương Thư Lan hơi nghi ngờ, nhưng Chu Trung Phong quá nghiêm túc nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Cô chuyên tâm cho An An bú sữa ở trong lòng, không thể không nói, An An thật sự rất ngoan ngoãn.
Sau khi bú một bên xong, bé cũng không ồn ào mà tự động lùi ra, sau đó mở to mắt nhìn khắp nơi.
Giống như bé đang đánh giá hoàn cảnh trong nhà vậy.
Khương Thư Lan sờ sờ mặt An An, sau khi dỗ bé ngủ, cô lại bế Nháo Nháo.
Nháo Nháo được cô ôm, bé đớp lấy ngực Thư Lan một lần nữa, Khương Thư Lan vỗ vỗ bé: “Không có sữa đâu.”
“Sao lại không có?”
Mẹ Khương bưng một chén canh móng heo đậu phộng đến: “Con uống cái này một ít đi, bổ khí huyết đấy.”
Có như vậy thì sữa mới có thể chảy ra.
Khương Thư Lan biết ý của mẹ Khương, may mà bà là mẹ ruột của cô, chứ bà mà là mẹ chồng thì chính là bà mẹ chồng độc ác.
Bà mẹ chồng bắt con dâu phải uống hết canh.
Khương Thư Lan không uống nổi dù chỉ một ít, đợi sau khi mẹ Khương rời khỏi đây, cô lập tức đưa canh móng heo hầm đậu phộng cho Chu Trung Phong: “Anh nhanh lên, mau uống hết phần trên đi.”
Chu Trung Phong cũng phối hợp với cô, anh lập tức xử lí.
Lúc mẹ Khương bước vào, bà nhìn chén canh móng heo đậu phộng đã vơi hơn phân nửa, khó có khi bà khen ngợi cô: “Hôm nay không tệ, con không để mẹ thúc giục.”
Khương Thư Lan khẽ cười, cô giơ ngón cái với Chu Trung Phong.
Sau khi Chu Trung Phong rời khỏi đây, cha Khương đang phơi thảo dược ở bên ngoài, đầu ông không ngẩng lên: “Uống ngon không?”
Chu Trung Phong sửng sốt: “Cha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận