Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 386:

Để lại một văn phòng đầy người, hai mặt nhìn nhau: “Trịnh Hướng Đông mà là người tốt sao? Mau nói là giỡn đi!”
Trịnh Hướng Đông chính là người độc ác nhất, kẻ ngang ngược nhất, thủ đoạn cay độc nhất trong số bọn họ. Bằng không sao hắn ta tuổi tác còn nhỏ như vậy mà có thể bò được đến vị trí cao như thế?
“Hắn ta nói mình muốn theo đuổi vợ? Tôi cảm thấy rất có khả năng, Trịnh Hướng Đông vốn dĩ chính là người điên, hắn ta vì Khương Thư Lan, có việc gì mà không dám làm?”
Lời này thốt ra, mọi người cũng sửng sốt, không biết là ai tỉnh táo lại trước.
“Vậy hắn ta không chỉ là kẻ điên mà còn là thằng ngốc, chỉ vì một người phụ nữ, ngay cả tiền đồ rộng mở đều từ bỏ.”
Loại người này không phải kẻ ngốc thì ai mới là kẻ ngốc?
Mọi người đều không nói gì, dù rằng Trịnh Hướng Đồng đã rời đi, nhưng bọn họ cũng không dám nói bậy về hắn.
Bởi vì hình tượng của Trịnh Hướng Đông đã quá mức ăn sâu vào tâm trí mọi người.
Nhà họ Khương.
Cha Khương đang bào chế dược liệu, ông đang bào chế đương quy, cắt thành từng mảnh nhỏ, thấy người nhà đều trở về, nhịn không được mà hỏi anh ba Khương: “Đã gửi được thư cho Thư Lan chưa?”
Anh ba Khương sờ sờ phần ngực áo bông, anh lắc lắc đầu: “Còn chưa gửi được!”
“Trong khoảng thời gian này Trịnh Hướng Đông thực sự theo dõi con chằm chằm, con không dám đến bưu cục.”
Dừng một lát, anh ba Khương chỉ vào một đống đồ vật ở góc sân, không nhịn được mà hỏi: “Cha, Trịnh Hướng Đông đưa tới hai hộp sữa bột, hai vại sữa mạch nha, còn có đám đồ hộp này phải làm sao bây giờ?”
Mấy ngày nay tuy rằng Trịnh Hướng Đông không tới cửa làm phiền, nhưng những thứ tốt liền giống như không cần tiền vậy, cứ đưa tới nhà họ Khương.
Nghe vậy, cha Khương dừng việc bào chế dược liệu trong tay lại một chút: “Chúng ta không cần đồ vật của hắn, bớt thời giờ mang mấy thứ này sang đưa cho cha mẹ của Trịnh Hướng Đông đi.”
“Mặt khác, trước tiên đừng gửi thư cho Thư Lan, đừng làm cho nó thêm phiền toái.”
“Vậy thì váy sợi tổng hợp này tôi làm cho Thư Lan phải làm sao bây giờ?”
“Còn có một ít cây ích mẫu tôi tích cóp cho em ấy, cũng phơi khô cả rồi.”
“Còn có tương tôi làm, cũng vẫn ăn được.”
Hỏi chuyện chính là nhóm mấy người chị dâu, ban đầu nghĩ anh ba Khương đi gửi thư, nhân tiện còn có thể mang theo chút đặc sản trong nhà gửi qua đó cho cô.
Hiện giờ, thư cũng không gửi, nhưng đồ vật đã chuẩn bị phải làm sao bây giờ?
Cha Khương: “Các con có tâm rồi, đồ vật trước hết cứ để đó đi!”
Mẹ Khương cũng theo đó mà gật đầu: “An toàn của Thư Lan là quan trọng trước tiên.” Dừng một chút, giọng nói của bà cực kỳ tưởng niệm: “Cũng không biết Thư Lan nhà chúng ta ở bên kia sống có tốt không? Hiện tại đã mang thai chưa?”
Khương Thư Lan ở hải đảo xa xôi, đánh hắt xì vài cái liên tiếp.
Cô còn đang nghĩ ai nhớ tới mình, chờ thời điểm sau khi nhìn thấy người đưa thư đến cửa nhà họ Na truyền tin, Khương Thư Lan nhịn không được đi ra ngoài hỏi thăm: “Đồng chí, tôi có thư không? Tôi là Khương Thư Lan.”
Người đưa thư kia xem xét túi xách màu xanh lục ở phía sau yên xe, qua một hồi lâu mới nói: “Khương Thư Lan sao?”
“Đúng vậy, là tôi đây.”
“Cô có thư, lại đây nhận lấy đi.”
Trong lòng Khương Thư Lan vui vẻ, chẳng lẽ cha mẹ nhanh như vậy đã gửi thư lại đây rồi sao?
Chỉ là nhìn đến địa chỉ gửi đi, cô đột nhiên phát ngốc ra tại chỗ...
Cô hoàn toàn không biết địa chỉ này.
Hơn nữa địa chỉ này cũng quá mơ hồ, ai lại dám gửi như vậy.
Quan trọng là gửi đến được đây, chỗ này là nơi thần kỳ nào chứ.
Khương Thư Lan cầm phong thư, cô suy tư một lúc.
Cái này không phải là thư của cha mẹ cô, địa chỉ gửi thư của cha mẹ cô là thành phố Bình Hương, tỉnh miền Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận