Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 393:

Chỉ là tiếng hồ nháo này không phải nói Khương Thư Lan, mà nói Tiêu Ái Kính.
“Ở đây có nhiều người như vậy, có khi nào căn cứ kiểm tra thư cá nhân của mấy người à? Có biết khi nào mới kiểm tra không? Đó chính là khi mấy người có hiềm nghi, là đặc vụ của địch, là người có hại đối với căn cứ.”
“Dưới tình huống chưa được điều tra rõ, lão già như tôi còn không có tư cách kiểm tra thư của nhà đồng chí Khương Thư Lan, mấy người có tư cách à?” Sư trưởng Lôi vừa nói xong, mặt chị ta tức khắc trắng bệch.
“Sư trưởng Lôi, cháu…” Chị ta vừa muốn giải thích, nhưng sư trưởng Lôi đã cắt ngang.
“Chồng của mấy cô, người đàn ông của mấy cô không nói cho các cô biết à? Mỗi một phong thư được gửi tới đảo Thượng Hải này đều sẽ được tiểu đội Liệp Ưng kiểm tra qua một lần, họ xác định bức thư không có vấn đề thì mới có thể đưa tới tay mấy người.”
“Nhưng như vậy, cho dù tiểu đội Liệp Ưng cũng không mở thư ra xem nội dung bên trong, nhiều nhất cũng chỉ tra rõ thân phận của người gửi mà thôi.”
“Vậy mà mấy người muốn kiểm tra thư của nhà người ta sao? Ai cho mấy người cái quyền đó?” Sư trưởng Lôi không chỉ rõ Tiêu Ái Kính, nhưng lại giống như ám chỉ chị ta.
Bây giờ đã không thể hình dung được vẻ mặt Tiêu Ái Kính, xanh tím lẫn lộn, xấu hổ và giận dữ tột độ.
Cô ta nắm chặt góc áo, mồ hôi đầy đầu: “Cháu chỉ là…”
“Cháu chỉ nghi ngờ cái địa chỉ không rõ ràng kia của Khương Thư Lan, chỉ như thế mà thôi.”
Với lại dựa vào tin tức mà cháu gái Giang Mẫn Vân nói cho chị ta biết, mới khiến chị ta liên tưởng đến nhân tình.
Nhưng mà chị ta làm sao có thể nghĩ tới, mọi chuyện lại phát triển đến mức không thể kiểm soát như thế này.
“Địa chỉ không rõ ràng sao?”
Sư trưởng Lôi nhìn thoáng qua phong thư trong tay Khương Thư Lan, ông ấy nói với Tống Vệ Quốc: “Chính ủy Tống, cậu biết thư này từ đầu gửi tới không?”
Tiêu Ái Kính theo bản năng nhìn người đàn ông của chị ta.
Chồng cô biết ư? Đây là có ý gì?
Tống Vệ Quốc không nhìn Tiêu Ái Kính, dưới tình hình này, chuyện hắn ta cần làm không phải là đi nhìn Tiêu Ái Kính, mà chính là mau chóng giải quyết chuyện này.
Hắn ta rũ mắt xuống, trầm giọng nói: “Thư này từ binh đoàn của căn cứ Tây Bắc gửi tới.”
“Vậy ai trong binh đoàn gửi tới vậy?”
Tống Vệ Quốc: “Người này ẩn danh cả đời cống hiến cho căn cứ.”
Những người trong binh đoàn của căn cứ Tây Bắc đều lớn hơn bên hải đảo của bọn họ.
Những người đó mới chính là những người làm cách mạng gạo cội, những người cống hiến vì quốc gia lâu năm.
Nghe đến đây, rốt cuộc thì Tiêu Ái Kính không chống đỡ nổi nữa, đây không phải là thư do nhân tình ở thành phố Bình Hương, tỉnh miền Đông của Khương Thư Lan gửi.
Mà là người làm cách mạng gạo cội trong binh đoàn của căn cứ Tây Bắc gửi tới.
Điều này có ý nghĩa gì, không ai có thể rõ ràng hơn Tiêu Ái Kính.
Sư trưởng Lôi nhìn thoáng qua Tiêu Ái Kính, ông tiếp tục hỏi: “Cái nơi này gửi tin tới, lẽ nào là đặc vụ của địch? Hay là nhân tình gì đó?”
Những lời này, Tống Vệ Quốc không trả lời được. Tiêu Ái Kính cũng vậy.
“Được rồi, đồng chí Tiểu Khương, phó đoàn Chu, hai đứa nói xem, thư này do ai gửi tới?”
Thật ra lúc nghe thấy địa chỉ kia, Chu Trung Phong đã biết ai gửi.
Nơi đó ngoại trừ cha mẹ anh thì còn ai khác nữa.
Ngay cả Khương Thư Lan cũng đã sớm biết, lúc Tiêu Ái Kính đang hùng hồn dọa người, hệ thống bình luận có nhắc tới.
Cô lập tức đoán được thư này do cha mẹ chồng mà cô chưa từng gặp mặt gửi tới.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong nhìn nhau một cái, cô nhẹ giọng nói: “Thư này của cha mẹ chồng cháu gửi.”
Lời này vừa được nói ra, mặt Tiêu Ái Kính liền xám xịt như tro tàn, cuối cùng chị ta không chịu nổi nữa, ngã ngồi trên mặt đất, dù đau cũng không rảnh mà để ý.
Cha mẹ chồng ư?
Cha mẹ chồng Khương Thư Lan có tiền như vậy?
Một lần gửi là nhiều tiền và phiếu như thế sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận