Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 712:

Tống Vệ Quốc gật đầu.
Sau khi ra khỏi văn phòng rồi, không ít người tiến tới khuyên nhủ hắn ta, còn có đội trưởng Triệu đưa cho hắn ta một cây thuốc: “Lão Tống, hay là lần này để cho chị Tiêu một cơ hội để hối cải cuối cùng đi.”
“Dù sao thì dù là ly hôn hay xuất ngũ thì sẽ gây ra đả kích rất lớn cho sự nghiệp của anh.”
Đội trưởng Na ở bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, lão Tống, dù không nhìn mặt thầy tu cũng phải nhìn mặt Phật, chị Tiêu dù có làm gì sai thì vẫn là người đã từng sinh con chăm con cho anh, nếu như hai người ly hôn rồi, mấy đứa nhỏ sẽ vô cùng đáng thương, chẳng nhẽ anh muốn cưới một người về làm mẹ kế của tụi nhỏ sao?”
Tống Vệ Quốc nhận lấy thuốc, hắn ta không hút mà chỉ lẳng lặng nhìn hàng dừa thẳng tắp bên ngoài văn phòng.
Hắn ta không trả lời mà chỉ nói: “Tôi đến hải đảo cũng được mười lăm năm rồi.”
“Lúc vừa mới tới đây, bên ngoài văn phòng này không có chút gì hết, hiện tại cả một hàng dừa đã lớn như vậy rồi.”
Nghe được lời này, đội trưởng Triệu cùng với đội trưởng Na đều có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên chợt nghe thấy tiếng Tống Vệ Quốc phủi đi tro bụi trên người, ngữ khí hắn ta bình tĩnh: “Hai người yên tâm, mấy đứa nhỏ sẽ không có mẹ kế đâu, nếu như tôi thực sự phải ly hôn với mẹ tụi nhỏ thì cũng sẽ tự mình nuôi nấng chúng.”
“Nếu như không ly hôn, vậy thì....” Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên phong cảnh bên ngoài, như thể thu gọn mọi thứ vào trong tầm mắt: “Vậy thì tôi sẽ xuất ngũ.”
Sau đó, hắn ta đứng lên, đưa tay vỗ vỗ vai đội trưởng Triệu cùng với đội trưởng Na.
“Sau này chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại.”
Nếu như hắn ta xin xuất ngũ về quê trồng trọt rồi, đời này cũng sẽ có rất ít cơ hội để gặp lại bọn họ.
Nghe được lời này của chính ủy Tống, đội trưởng Triệu cùng với đội trưởng Na đồng loạt đứng lên: “Lão Tống, anh đang nói linh tinh gì vậy? Mười lăm năm xây dựng sự nghiệp, anh lại buông bỏ dễ dàng như vậy sao?”
Nhất là đội trưởng Triệu, hắn ta cực kỳ áy náy: “Là vợ của tôi không tốt, nếu không phải do cô ấy đi tìm chị Tiêu, anh cùng với chị Tiêu cũng sẽ không ra nông nỗi này.”
Tống Vệ Quốc lắc đầu: “Không, không chỉ có đồng chí Từ nhà anh không đâu, sau này còn có thể có đồng chí Lý, đồng chí Vương, hai người nói xem tôi có thể phòng ngừa ai được đây? Tôi có thể phòng ngừa được người chung chăn gối với mình sao?”
Sao mà phòng được người chung chăn gối với mình chứ?
Đây chính là việc khó nhất.
Lúc này đội trưởng Triệu lẫn đội trưởng Na đều không khỏi trầm mặc.
Đội trưởng Triệu lại đột nhiên nói: “Nói đi nói lại, vẫn là đội trưởng Chu rất biết chọn vợ.”
Nếu như Tiêu Ái Kính có tư tưởng giác ngộ giống như Khương Thư Lan thì đã không có ngày này rồi, khiến cho một người đàn ông thậm chí còn dám ly hôn như vậy, nhưng đó lại là vợ của người khác mất rồi.
Ngoài ngưỡng mộ thì có thể làm gì được đây?
Tống Vệ Quốc đứng dậy: “Được rồi, mọi người cũng không cần phải khuyên gì nữa, tôi đã quyết định rồi, ngày mai sẽ cho mọi người kết quả.”
Dứt lời, hắn ta lập tức bước đi khỏi văn phòng.
Nhưng mà bóng dáng từ trước đến nay vẫn luôn tràn trề năng lượng kia, lúc này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng tiêu điều.
Hắn ta vừa đi, đội trưởng Na nhịn không được mà nói: “Nếu Trung Phong ở đây thì tốt rồi.”
Trung Phong cùng với Tống Vệ Quốc có quan hệ rất tốt.
Không chừng Trung Phong có thể khuyên nhủ được Tống Vệ Quốc.
Đội trưởng Triệu nghe vậy liền nói: “Trung Phong mà có ở đây thì cũng sẽ khuyên lão Tống ly hôn thôi.”
Nghe được lời này, đội trưởng Na cũng không khỏi trầm mặc.
Nhà họ Tống.
Tống Vệ Quốc đi vào trong phòng, bên trong nhà tràn ngập mùi rượu, đồ đạc bị vứt lung tung, hắn ta theo bản năng mà nhíu mày, nhìn quét quanh phòng, không thấy Tiêu Ái Kính đâu, không khỏi nhìn về phía mấy đứa nhỏ mà hỏi: “Mẹ của các con đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận