Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 971:

Chu Trung Phong: “Thì cứ đi đi, anh tự tiện xông vào nhà dân, tôi đây chỉ là đang tự vệ thôi.”
Xông vào cái con khỉ ấy, căn bản là Bành Văn Binh không có vào, nhưng mà anh ta có ý muốn vào đó.
Lý trí và thể diện lúc này của Bành Văn Binh toàn bộ đều mất hết tất cả.
Anh ta nở nụ cười lạnh lùng: “Chu Trung Phong, anh ở sau lưng chơi chiêu trò dơ bẩn, khiến tôi bị đơn vị cắt chức, dựa theo cách nói này, tôi không thể đến tìm anh sao?”
Ngay lúc ấy, những hàng xóm xung quanh đều bu quanh lại xem.
Đều là những thanh niên trẻ tuổi cùng nhau lớn lên ở Mạo Hồ Đồng, lại còn đang là lúc giữa trưa, giờ này thì tất cả mọi người đều đang có mặt ở nhà.
Có người nhẫn nhịn không được, bèn nói: “Chu Trung Phong, nếu đúng thật như lời của Bành Văn Binh nói, vậy thì lần này anh đúng thật là quá đáng rồi.”
“Đúng đó, mối thù này lớn biết bao nhiêu, đơn vị công tác của Văn Binh rất tốt, lần này bị cắt chức, đúng thật là một việc đả kích chí mạng mà.”
“Tất cả chúng ta, suy cho cùng đều cùng nhau lớn lên ở Mạo Hồ Đồng mà, tại sao phải làm như vậy chứ? Làm việc tuyệt tình đến thế sao?”
“Nói thế nào đi nữa, Văn Binh với anh đều có tình cảm anh em mà.”
Đều cùng nhau trưởng thành ở Mạo Hồ Đồng, đó chính là đang đánh vào chuyện giao tình với nhau.
Nếu như Chu Trung Phong thật sự tố cáo để Bành Văn Binh bị cắt chức, đều đó thật sự là không đúng rồi.
Nhìn thấy mọi người đều đang nói tốt và bênh vực cho mình, Bành Văn Binh thấy vui sướng trong lòng, không uổng công bao nhiêu năm nay ở Mạo Hồ Đồng, anh ta làm nhiều nền đến như vậy.
Cuối cùng cũng đã đợi tới lúc gặt hái được thành quả.
Nhìn xem Chu Trung Phong ưu tú đến như thế thì sao chứ?
Còn không phải là không lấy được lòng người sao, ngay cả đứa bạn thân nối khố cũng chỉ trích anh sao.
Điều này khiến cho việc Bành Văn Binh bị cắt chức, tìm thấy được một chút an ủi.
Chu Trung Phong lạnh lùng mà đưa mắt nhìn: “Mọi người thật sự cho rằng cục công thương là do nhà họ Chu chúng tôi mở ra sao? Tùy tiện khiến cho một nhân viên chính thức, còn là một vị chủ nhiệm, bị cắt chức sao, việc này nếu chỉ dựa vào mối quan hệ thể diện thì có thể làm được sao?”
“Nếu như Bành Văn Binh không làm sai, thì đơn vị tại sao lại cắt chức hắn?”
Cả đám người này bộ đầu óc bị ứ nước à?
Tất cả mọi người ai nấy đều nhìn nhau, đúng thật là có lý đấy!
Đúng thật sự là chén cơm nhà nước thì sẽ không dễ dàng bị khai trừ đâu, đừng nói đến việc là bị cắt chức nữa cơ chứ, đây đúng thật là chuyện không thể nào xảy ra được cả.
Trừ phi phạm phải sai lầm lớn mới có kết cục bị trừng phạt như thế: “Văn Binh, có phải là phạm sai rồi không hả?”
Nhìn thấy đám cỏ dại này, gió thổi theo chiều nào thì theo chiều đó, lại quay về hướng khác, Bành Văn Binh tức đến nỗi nghiến chặt răng: “Tôi phạm sai lầm gì? Bành Văn Binh tôi đây vào đơn vị nhiều năm như thế, từ trước đến nay đều chẳng có việc chi, tại sao mà Chu Trung Phong tới đây, tôi liền xảy ra chuyện rồi.”
“Việc này, nếu nói là không liên can đến Chu Trung Phong, đánh chết tôi cũng không tin.”
Anh ta vốn định đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu của Chu Trung Phong, Chu Trung Phong không cho anh ta sống yên ổn thì anh ta cũng sẽ không cho Chu Trung Phong sống yên ổn.
“Anh đúng thật là tên mặt dày, chỉ nói có một nửa mà không nói hết, nếu không phải là anh lấy việc công cưỡng chế việc tư, đem theo văn kiện chưa qua đóng mộc, cố ý chặn lại hàng hóa do bộ đội hải đảo chúng tôi đem tới, thì làm sao mà anh lại bị đơn vị trách phạt?”
“Còn muốn ở đó mà bôi nhọ đoàn trưởng Chu của chúng tôi, tôi khinh!”
Không biết từ khi nào mà Hầu Tử nghe thấy động tĩnh, nhịn không được mà chạy ra, hướng về phía Bành Văn Binh mà chửi xối xả.
“Quân lính như bộ đội chúng tôi đây còn biết tuân thủ quy tắc, vì bộ đội hải đảo mà ra sức, anh thì sao? Anh là lực lượng nòng cốt của quốc gia mà lại đi bôi nhọ thủ đô sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận