Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1096:

Đây vẫn là ở bên ngoài, không phải ở nhà.
Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn anh cười, còn cố ý vẽ một vòng tròn trên ngực anh: "Loại nào?"
Cái bộ dạng tinh nghịch đó khiến Chu Trung Phong mấy lần muốn đẩy cô xuống đất, nhất định phải phạt cô mới được.
Nhìn thấy Chu Trung Phong dựng lên một cái lều nhỏ ở giữa ống quần, Khương Thư Lan lập tức chạy đi: "Anh nhớ đến đồn cảnh sát, em quay lại xem hai đứa trẻ trước."
Lời còn chưa nói xong, cô đã cách xa Chu Trung Phong mười mấy mét.
Chu Trung Phong cúi đầu, liếc nhìn thoáng qua quần của mình, sau đó thở dài cam chịu, hướng với cô nói: “Anh đưa em về trước.”
Buổi tối một mình đi về không an toàn.
Khương Thư Lan đã nghịch ngợm gây sự như vậy, tự biết bản thân mình đuối lí, làm thế nào cô có thể dừng lại.
Chỉ hận bản thân không thể tránh xa người nguy hiểm Chu Trung Phong này tám mét mới tốt.
Khi về đến nhà, mẹ Khương nhìn thấy dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của con gái mình, nhịn không được nói: "Con là bị chó đuổi theo à?"
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, nhưng không phải vậy.
Không biết có phải là cố ý trả thù cô hay không, Chu Trung Phong một đường đi theo, không xa
không gần, dù sao cũng chỉ cách năm sáu mét, Khương Thư Lan một đường sợ hãi chạy quay lại.
Thấy Khương Thư Lan đã vào nhà, Chu Trung Phong lúc này mới yên tâm đi đến đồn cảnh sát.
Mẹ Khương không biết rằng đây là tình thú của đôi vợ chồng trẻ.
Bà liếc mắt nhìn con gái: “Mau đi tắm rửa đi, hai đứa nhỏ muốn bú sữa rồi đi ngủ.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, ôm trái tim nhỏ bé, thầm nghĩ loại chuyện này nên làm một lần thôi, nhất định không được xảy ra vào lần sau.
Chỉ là cô không biết rằng quả báo sẽ đến nhanh như vậy.
Đêm đó, Chu Trung Phong đòi lại toàn bộ tiền lãi từ trên người cô.
Hung hăng liên tiếp muốn ba bốn lần, cho đến khi Khương Thư Lan mệt mỏi đến mức suýt chút nữa ngất đi, lúc đó mới để cô đi ngủ.
Cứ như vậy, khi Khương Thư Lan mê sảng, Chu Trung Phong vẫn che ở trên người cô, cắn vành tai cô, thanh âm khàn khàn: “Còn có lần sau sao?”
Dụ dỗ anh lúc ở bên ngoài. Thật là to gan lớn mật.
Khương Thư Lan hoàn toàn không nghe rõ những gì anh nói, bây giờ, cô chỉ biết tước vũ khí đầu hàng, bất kể đối phương nói gì, cô đều gật đầu.
Quá mệt mỏi.
Cô buồn ngủ quá.
Chỉ là Chu Trung Phong, một con dã thú không biết mệt mỏi dốc hết sức mà lăn lộn cô.
Ngày hôm sau, Khương Thư Lan lại thức dậy vào buổi sáng với cả người đau nhức, thời điểm khi cô đi ra ngoài, mẹ Khương cũng mấy lần lén nhìn bụng cô.
Bà ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Thư Lan? Hiện tại nên biết kiềm chế, con hiện tại không nên mang thai lần thứ hai." Khoảng cách giữa hai lần mang thai quá ngắn, thân thể chịu không nổi.
Hai lỗ tai Khương Thư Lan đỏ bừng, cô hận không thể đem Chu Trung Phong ra mắng tám trăm lần mới tốt.
Tối hôm qua, ban đầu cô rất nhỏ giọng vì sợ cha mẹ nghe thấy.
Đến lúc sau, bị Chu Trung Phong làm cho mất bình tĩnh nên trực tiếp cắn và tóm lấy anh, sợ rằng cha mẹ cô đã nghe thấy hết.
Khương Thư Lan không nói nên lời trong một lúc.
Nó thật quá xấu hổ.
Cô chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện rồi nhanh chóng lấy lý do đi cho con ăn rồi đi vào phòng.
Vào phòng một lúc lâu, hơi nóng trên mặt cô mới tiêu tan, nhưng khi nhìn thấy đống hỗn độn trên chiếc giường tre.
Cô không khỏi che mặt, sau khi cho hai đứa trẻ ăn xong, cô đành nhận mệnh mà thu dọn đồ đạc.
Quả nhiên không tìm đường chết sẽ không phải chết, ngày hôm qua cô hận không thể đánh chết bản thân mình.
Nếu không phải làm Chu Trung Phong tức giận, làm sao có thể có kết quả như vậy?
Chu Trung Phong lúc huấn luyện liên tục hắt hơi mấy lần, anh không nhịn được mà dụi mũi, không cần đoán cũng biết Thư Lan đang mắng mình.
May mắn thay, nếu Thư Lan nhìn thấy tờ giấy lưu lại trên bàn, chắc cô sẽ hết giận đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận