Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 333:

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tiến đến nhéo mũi Khương Thư Lan, qua một hồi lâu. Mặt Khương Thư Lan đỏ bừng, lập tức mở to mắt, thờ phì phì nói: “Đồ lưu manh, dám sờ tôi sao?”
Trong mơ, cô đang đấu đá với lưu manh.
Nhưng mà không hiểu sao sau khi mở mắt, liền thấy được khuôn mặt tuấn tú, râu ria xồm xoàm chưa cạo, mí mắt đen xanh, đáy mắt đầy những tơ máu.
“Sao anh lại ở đây?”
Khương Thư Lan tỉnh mộng, khuôn mặt đỏ lúng túng hết lên.
Chu Trung Phong vốn muốn trêu đùa với thái độ của cô, nhưng nhìn cảnh tượng này, muốn trêu thế nào cũng không được.
“Đang nằm mơ sao?” Anh nhíu mày.
Khương Thư Lan đỏ mặt gật đầu, nhưng mà nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người tối qua thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Chu Trung Phong dường như biết cô đang suy nghĩ gì, nhanh chóng nói: “Trước tiên cứ đi rửa mặt đi, cơm nước xong rồi nói chuyện sau.”
Mười phút sau.
Khương Thư Lan cầm lấy miếng bánh mỳ ở trên bàn mà ăn, có chút không yên.
Đối phương vẫn không nhúc nhích, không những không nhúc nhích, còn thu dọn cả bát đũa trên bàn đi hết rồi.
Đi vào trong bếp.
Khương Thư Lan có chút thấp thỏm: “Anh không hỏi em sao?”
Chu Trung Phong ngưng tay lại, tiếng nước đang chảy rì rầm như nhẹ hơn mấy phần: “Đã có đáp án rồi sao?”
Những gì cô muốn nói đều sớm đã nói rồi.
Chứ không phải như bây giờ, mới sáng sớm đã không yên như vậy.
Kỳ thực, kết quả mà hôm qua anh nhận được vẫn chưa khiến anh từ bỏ ý định, muốn cho cô hết cơ hội này đến cơ hội khác.
Nhưng Khương Thư Lan vẫn cố chấp, cố chấp đến không làm gì được.
Căn bản sẽ không nói ra gì hết.
Thanh âm Khương Thư Lan mang theo vài phần hối lỗi: “Thực sự xin lỗi, quả thực em không thể nói được. Nhưng em dám lấy tính mạng của mình ra để thề, tuyệt đối sẽ không làm gì gây hại cho anh, gây hại cho tổ chức.”
Đây là thứ duy nhất cô kiểm soát được, cũng là điều duy nhất cô có thể cam đoan được.
Chu Trung Phong thu lại tay đang cầm đũa: “Anh biết rồi.”
Ngữ khí vô cùng bình tĩnh, điều này khiến cho Khương Thư Lan có chút bất an, cô đứng tại chỗ một hồi lâu.
Mãi đến khi Chu Trung Phong đi ra từ trong phòng bếp, tay anh vô cùng sạch sẽ, nói với Khương Thư Lan: “Em đi làm chuyện của mình đi, anh đi ra ngoài một chuyến.”
Anh càng bình tĩnh, Khương Thư Lan lại càng bất an.
“Chu Trung Phong, nếu anh...”
Nói được một nửa, Chu Trung Phong dường như biết cô định nói gì, ngắt lời cô: “Thư Lan, những lời không hay ho thì đừng nên nói.”
Khương Thư Lan lập tức im lặng.
Cô hiểu được mọi chuyện, dường như cô đã bị dồn đến cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể bất lực không làm gì được.
Khương Thư Lan là người có chủ nghĩa bi quan, cô đã nghĩ đến kết quả tệ nhất rồi, cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.
Chu Trung Phong dừng trước cô, khàn khàn nói: “Em cam đoan là bản thân vô hại đối với tổ chức đúng không?”
Khương Thư Lan có chút ngạc nhiên, còn có thể hỏi chuyện này được sao.
Nhưng cô vẫn kiên định mà gật đầu.
Chu Trung Phong: “Đợi anh quay về.”
Chu Trung Phong đi tới cổng, đứng ở cửa một lát, anh quay đầu lại nhìn về phía trong phòng.
Cách nhau một tấm cửa sổ. Cả hai bốn mắt nhìn nhau.
Chu Trung Phong hướng tới cô mà cười.
Thấy anh còn có thể cười được, sự trầm trọng trong lòng Khương Thư Lan không khỏi tiêu tán đi vài phần.
Ở vị trí mà Khương Thư Lan không thể nhìn thấy được.
Chu Trung Phong đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu rồi cuối cùng đưa ra quyết định.
Kết quả này cả đêm hôm qua anh đã cân nhắc rất nhiều lần, đây có thể là kết quả tốt nhất, cũng là kết quả tệ nhất.
Tất cả mọi chuyện, anh cũng đều sẽ gánh vác.
Sau khi rời khỏi nhà, Chu Trung Phong lập tức đi thẳng đến văn phòng của sư trưởng Lôi.
Anh đứng trước cửa một lúc lâu mới mở cửa.
Vừa mở cửa.
“Vào đi.”
Chu Trung Phong đẩy cửa đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận