Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 657:

Chỉ cần con vui vẻ là được rồi.
Vì sự nghiệp nên cả hai chưa bao giờ được gần gũi với con trai, hiếm khi con trai lấy vợ mới có cô con dâu quan tâm đến mình.
Đối với Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa, làm sao có thể không kinh ngạc, không vui cho được?
Trước kia nhìn thấy đồng nghiệp nhận được đồ từ nhà gửi đến, bọn họ làm sao có thể không hâm mộ đây?
Thật không ngờ, bọn họ cũng có một ngày như thế này.
Đây không phải là....
Bọn họ bên này bỏ đồ vật ra xem. Các đồng nghiệp trong xưởng pháo cũng lo lắng vì mãi không thấy bọn họ đi vào nên đi ra xem xét.
Thế mà nhìn thấy hai con người điên cuồng với công việc lại lấy túi xách da rắn ra nghiên cứu?
Nói chính xác hơn, phần miệng túi được buộc bằng dây thừng, buộc rất chặt.
“Thầy cô, hai người đây là?” Là Cung Hướng Dân hỏi, hắn ta gần như đã hỏi đến tiếng lòng của tất cả mọi người.
Đường Mẫn Hoa ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười hiếm thấy: “Con dâu gửi cho thầy cô cái gì đó, cô muốn xem bên trong có cái gì?”
Nói như vậy chắc mọi người còn ngạc nhiên hơn đúng không?
Trong những năm gần đây, tình huống của Đường Mẫn Hoa và Chu Nghĩa Khôn bọn họ đều theo dõi. Đặc biệt là những đồng nghiệp cũ, thấy bọn họ gần như hết lòng vì sự nghiệp nghiên cứu.
Không để ý đến chuyện bên ngoài, chứ đừng nói đến việc liên lạc với gia đình, thậm chí viết thư còn ít hơn.
Bất thình lình lại nhận được một đống đồ vật như vậy, chỗ nào có thể khiến người ta không kinh ngạc đâu!
“Này mau nhìn xem, giáo sư Đường, trước đây cô nói là con trai kết hôn, em còn không tin lắm nhưng bây giờ em thấy đó là sự thật.”
Tính cách của con trai giáo sư Đường bọn họ cũng biết một ít, mặc kệ là viết thư hay hiếm lắm mới điện thoại một lần, hai bên đều giữ im lặng.
Gửi tới loại đồ vật tràn ngập ‘khói lửa nhân gian’ như này, lấy tính cách con trai của giáo sư quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đường Mẫn Hoa nghe nói như thế thì có hơi ngơ ngác một chút: “Nếu không tại sao lại nói là có con trai thì không có áo bông tri kỷ chứ?”
Trong khi nói chuyện, chiếc túi đã được mở ra. Mọi người đều theo đó thăm dò, muốn biết thứ gì được gửi tới. Từng thứ một lộ ra. Tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Đường Mẫn Hoa cũng không nói ra lời.
Phía trên là gói trái cây sấy lớn gồm xoài sấy khô, mận khô, vải sấy khô và long nhãn, riêng bốn loại trái cây đã chiếm hơn một nửa gói hàng.
Phía dưới một nửa là hải sản, tôm khô, cá khô, mực khô, bào ngư tự làm, ruốc, cá bông lau, ốc khô, hải sâm. Dưới cùng là hơn mười cân rong biển trắng và muối.
Chỉ cần những loại hải sản này cũng đều đã ba bốn mươi cân rồi.
Khi Đường Mẫn Hoa lấy con cá khô ra, một tờ giấy rơi ra, trên đó có nét chữ ngay ngắn giống như một bản in.
Phía trên viết cách làm và phương pháp ăn mỗi một loại hải sản cũng như giá trị dinh dưỡng, bổ sung gì cho phù hợp. Trong khi ăn những thứ này, không thể ăn đồng thời chung với những thứ kia.
Từ đầu tới cuối, ròng rã một trang giấy, viết chi chít. Nhìn thấy một trang giấy và túi đồ này, tất cả mọi người có mặt đều lặng đi. Dù là Đường Mẫn Hoa cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy cổ họng nóng ran.
“Tôi…”
“Con dâu của tôi, quả thật là không tệ.”
Bà chưa kịp nói hết lời thì nước mắt nóng hổi đã chảy theo. Không ai biết Tây Bắc này vất vả như thế nào, có lẽ chỉ người dân nơi đây mới biết. Ở phía tây bắc của dãy núi Hoàng Sơn, ăn trái cây và rau xanh gần như đã trở thành một thứ xa xỉ.
Ở lâu mà phát bệnh thì ai cũng khổ. Không sợ cuộc sống khó khăn nhưng sợ thí nghiệm thất bại.
Tuy nhiên, họ cũng là con người, một số đồng nghiệp bởi vì trong thời gian dài thiếu rau xanh và hoa quả, chảy máu lợi là chuyện nhỏ, kinh khủng hơn là nôn ra máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận