Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 891:

Rõ ràng là năm đó hai nhà được phân nhà ở như nhau, còn có thể đứng ngang hàng.
Bây giờ anh ta tới cửa tặng quà còn phải cẩn thận từng li từng tí một.
Trách sao ông nội lại tức giận, sao lại không tức giận được chứ?
Đám người trẻ tuổi không biết phấn đấu, ngay cả dáng vẻ bên ngoài còn kém người ta cả một bậc.
Thiệu Thành Quân vừa đi khỏi thì Khương Thư Lan xoa xoa tay, tò mò hỏi: “Bà nội, bà đuổi người đi như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Thật ra cô vốn lo lắng chuyện Nháo Nháo đi tiểu lúc trước sẽ gây rắc rối cho nhà họ Chu.
Bà nội Chu cười híp mắt nói: “Không sao cả. Bé Thư Lan à, nhà họ Chu chúng ta chưa bao giờ phải chịu thiệt. Cháu về nhà thì cứ to gan chút cho bà, đừng sợ, trời có sập xuống thì bà nội che chở cho cháu.”
Chu Trung Phong vừa nghe thấy câu này méo miệng, lẽ nào anh không thể che chở được hay sao mà phải để bà nội tới che chắn?
Khương Thư Lan không nhịn được mà cười rồi nhào vào lòng bà nội Chu: “Bà nội, bà tốt quá ạ.”
Cô sinh ra đã trắng trẻo xinh đẹp, từ nhỏ đã có duyên với người lớn tuổi nên chỉ với hành động này đã khiến trái tim của bà nội Chu như muốn tan chảy: “Ôi…”
Bà còn không quên ngẩng đầu nhìn Chu Trung Phong một cái đầy ai oán.
Bà yêu thương cháu trai nhiều năm như thế cũng chưa từng nghe thấy Tiểu Phong nói mấy lời dễ nghe hay nịnh người.
Nhìn lại Thư Lan một chút xem!
Đứa con trai này của con dâu và Hòa Nhi đúng là không so được!
Chu Trung Phong ở bên cạnh thì mắt nhìn mũi, anh đứng im như núi.
Bà nội Chu đòi không được thấy mất mặt nên nói chuyện tiếp với Thư Lan: “Cháu không ăn nữa sao? Cháu mới ăn được chút ít thôi, trông cháu cũng quá gầy rồi.”
Khương Thư Lan có khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng cũng cao 1m67, ở thời này cũng là không thấp, vì thế trông mới có vẻ gầy.
Khương Thư Lan khẽ lắc đầu: “Cháu ăn no rồi ạ. Nếu như cháu đói bụng thì cháu sẽ đi tìm dì Lý. Đã về nhà mình thì chẳng lẽ cháu còn khách sáo với người nhà hay sao?”
Bà nội Chu và dì Lý không nhịn được mà vui vẻ ra mặt với cái miệng nhỏ ngọt ngào này.
Hai người đã lớn tuổi nên rất thích những người có tính tình có sao nói vậy, không khách sáo như Khương Thư Lan, như vậy thì hai bên mới thoải mái được.
Thấy hai đứa bé đã ngủ rồi thì bà nội Chu mở lời: “Cháu ngồi tàu hỏa mấy ngày cũng mệt rồi đúng không, đi vào nằm với Tiểu Phong một lúc đi. Nếu như các cháu yên tâm thì cứ giao hai đứa bé cho bà và ông già kia trông, đảm bảo với cháu rằng lông tơ của hai đứa cũng không rơi cọng nào.”
Đưa đứa bé cho ông nội và bà nội thì Khương Thư Lan còn chỗ nào yên lòng hơn nữa.
Nhìn cách hai người yêu thương mình cũng đủ biết rằng hai người sẽ càng cưng chiều hai đứa bé nhiều hơn, vốn dĩ cũng là con cháu ruột thịt.
Khương Thư Lan “vâng” một tiếng rồi cười híp mắt nói: “Vậy thì tốt quá. Cháu và anh Tiểu Phong bị hai quỷ nhỏ này quấy đến mức không giận nổi, chúng cháu còn ước gì ném ra ngoài được.”
Lời này khiến bà nội Chu càng vui vẻ hớn hở hơn.
Đợi đến khi Khương Thư Lan và Chu Trung Phong vào trong phòng nghỉ ngơi thì bà nội Chu và ông nội Chu ngồi trên ghế dựa, mỗi người ôm một đứa bé trong lòng.
Hai người đang nhìn chằm chằm hai đứa bé.
Một người chợt nói: “Xinh xắn quá, trông khỏe mạnh kháu khỉnh giống hệt như Tiểu Phong hồi còn bé vậy. Tôi cảm thấy đứa lớn có nét giống Thư Lan, đứa nhỏ giống Tiểu Phong. Bà quên rồi sao, đứa lớn Nháo Nháo có đôi mắt hạnh còn An An sinh ra đã là mắt phượng.”
Thư Lan có đôi mắt hạnh to tròn lanh lợi còn Tiểu Phong lại là mắt phượng sắc bén.
Ông nội Chu vừa nói như thế thì bà nội Chu cũng nhìn kĩ lại, sau đó không khỏi cảm thán: “Đúng là thế. Thư Lan và Tiểu Phong đều xinh đẹp tuấn tú, sau này Nháo Nháo và An An lớn lên thì không biết còn làm bao nhiêu cô nương phải mê đắm đuối đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận