Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 544:

Nói không muốn làm nữa thì không muốn làm nữa, coi quân đội như cái khách sạn muốn đi thì đi về thì về!
Lúc này sư trưởng Lôi không nói được gì nữa, sau một hồi ông ấy mới nói: “Ngài chính là không quyết đoán chút nào, nếu như ngài giống như tôi, giống như Chu Trung Phong, trực tiếp cự tuyệt luôn thì mọi chuyện đã không rắc rối như vậy!”
“Đến cả đứa nhỏ Tiểu Hứa này cũng không nhất thiết bị thương đến mức đó.”
Bây giờ thì hay rồi, tiền mất tật mang.
Tư lệnh Cao nói: “Cút cút cút, nhìn thấy ông là lại phiền lòng, giống như tên vô lại vậy, dẫn theo một đám vô lại để càn quấy, mau kêu đám người càn quấy kia về cho tôi đi, nhất là Chu Trung Phong, kêu cậu ta mau quay lại tìm tôi có việc gấp đi.”
Sư trưởng Lôi lại làu bàu, cuối cùng không tiếp tục tranh luận nữa mà phân phó cho Tiểu Trương đi gọi Chu Trung Phong một tiếng, còn bản thân thì đi tiễn nhóm đồng hương.
Sau đó không biết lấy đâu ra một nhúm hạt dưa, ngồi trước đầu giường Hứa Vệ Phương mà cắn răng rắc từng tiếng từng tiếng vang lên.
Đây hoàn toàn là đang có tâm tư trả đũa.
Tư lệnh Cao: “...”
Thực sự quá đủ rồi.
Thấy tư lệnh Cao nhìn chằm chằm mình, sư trưởng Lôi lại đào một ít bên trong ra đưa qua cho ông ấy: “Có ăn không?”
“Đây là của Lôi Vân Bảo nhà tôi cho tôi đó, ăn ngon lắm luôn.”
Cứ vậy mà khoe khoang một cách lộ liễu.
Tư lệnh Cao nhíu nhíu mày: “Để cho Hứa Vệ Phương dưỡng bệnh cho tốt đi, chúng ta đi ra ngoài đợi Chu Trung Phong.”
“Dưỡng bệnh cho tốt sao?”
Sư trưởng Lôi lập tức mở to hai mắt nhìn: “Người như cậu ta mà còn cần phải dưỡng bệnh cho tốt sao? Nằm mơ đi!”
Ông ấy lại cắn một hạt dưa nữa, vừa cắn vừa phun.
“Hứa Vệ Phương ơi Hứa Vệ Phương à, cậu có biết hay không? Người của tộc họ Lê vừa tới đây đưa thư thỉnh nguyện vì Chu Trung Phong, vì muốn cậu ấy quay về đảm đương chuyện ở rừng cao su, còn cậu thì sao? Cậu cứ luôn hỗn láo như vậy, không những không được ai viết thư thỉnh nguyện cho, đi tới cửa còn bị đánh, bị thả ong ra đốt túi bụi, đến cả bây giờ khi nằm trên giường bệnh rồi, cả quân đội trên hải đảo lớn như vậy, ngoài hai người là tôi và tư lệnh Cao ra cũng không còn ai đến thăm cậu nữa.”
“Cậu nói xem một người trẻ tuổi như cậu sao có thể hỗn láo đến mức khiến cho tất cả mọi người đều ghét bỏ như vậy chứ?”
Ngữ khí mang theo sự ghét bỏ không nói lên lời.
Mà Hứa Vệ Phương vừa được tiêm thuốc an thần, từ từ tiến vào giấc ngủ, lúc này lại mạnh mẽ mà tỉnh dậy.
Hắn ta mở to một đôi mắt không cam lòng, phẫn nộ mà nói: “Đỡ tôi đứng dậy, tôi phải đi đến rừng cao su.”
Quên đi hết đau đớn trên người.
Dường như oán hận ân oán với Chu Trung Phong chất chứa đã nhiều năm, tồn tại cũng đã lâu với Chu Trung Phong đều in hằn hết lên mặt.
Nghe được lời này, sư trưởng Lôi thiếu chút nữa cười không nổi nữa: “Đỡ cậu đi rừng cao su sao? Đỡ cậu đi rừng cao su để bị đánh tiếp à? Hay là đỡ cậu đến rừng cao su để bị ong đốt đây?”
Hứa Vệ Phương: “...”
Mặt hắn ta tức giận đến đỏ bừng, dưới lớp băng gạc có thể thấy được những vết xanh tím.
Tư lệnh Cao cảm thấy sư trưởng Lôi này giống như trẻ con vậy, đến mức làm tức giận cả Hứa Vệ Phương!
Ông ấy đâu biết rằng sư trưởng Lôi là đang mang thù, muốn trả đũa cho mấy quân binh dưới trướng mình kia.
“Được rồi, lão Lôi, đừng khiến cho Tiểu Hứa tức chết nữa, ông bồi thường không nổi đâu.”
Hứa Vệ Phương: “...”
Trong cùng lúc như thế, hắn ta vậy mà không biết có nên cảm kích tư lệnh Cao hay không.
Ở một bên khác.
Trên bãi biển, lòng bếp đã được dựng xong, phía dưới là lửa cháy đỏ rực, phía bên trên là một chiếc nồi, dầu trong nồi đã được đốt nóng.
Khương Thư Lan canh thấy vừa chừng thì đổ cả một rổ bạch tuộc vào, chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo, bạch tuộc cuộn mình lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận