Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1372:

Chu Trung Phong: “???”
Anh đi nhầm nhà rồi sao?
“Cái này là sao đây?”
Chu Trung Phong đem đồ cất lên giá áo, thuận tay buông lỏng một cúc áo sơ mi.
Anh đến bên Khương Thư Lan, nhìn xem cô đang làm gì.
Thì ra là đang làm bài tập…
Hai đứa nhỏ cũng không kém cạnh, một đứa cầm vở ghi, trên mặt giấy bôi bôi vẽ vẽ.
Còn có Tiểu Thiết Đản cùng Lôi Vân Bảo nhỏ giọng bàn luận đề bài.
Thậm chí, nhà mình ông nội Chu cũng đang xem báo, bà nội Chu đang cầm bút viết ra phương thuốc.
Chu Trung Phong hỏi một vòng nhưng không ai trả lời anh cả.
Mọi người đang học tập rất chuyên cần, chăm chú.
Chu Trung Phong không tin chuyện xảy ra trước mắt, liền cố ý đi đến lấy cây bút trong tay Khương Thư Lan: “Thư Lan?”
Hay thật. Khương Thư Lan còn không kịp phản ứng, Nháo Nháo đã giận dỗi nói: “Cha, cha đừng quấy rầy mẹ học tập.”
“Con nghĩ cha đang làm mẹ chậm trễ tiến độ sao?”
Tiểu hài tử lại nói tiếp, còn điệu dáng giáo huấn kia, có điều chỉ bị răn dạy thôi, lời nói cũng mang theo vài phần nhỏ lại.
Chu Trung Phong bấm tay búng vào trán Nháo Nháo: “Cha là người lớn, nói chuyện với người lớn phải thế nào?”
Nháo Nháo che lại cái trán đau, hốc mắt lập tức đầy nước mắt, biến thành một đứa trẻ khóc nhè.
An An thở dài, nhận mệnh mà buông sách vở đến bên anh trai mình.
Nhưng thật ra Khương Thư Lan đã buông sách, giận anh mà liếc mắt một cái: “Như thế nào cũng là con người giống nhau, sao phải so đo?”
Chu Trung Phong: “Không lớn không nhỏ.”
Khương Thư Lan chỉ nháy mắt không nói, về vấn đề giáo dục con cái, hai người bọn họ đã thống nhất với nhau, nếu thời điểm đó phát hiện con nhỏ có biểu hiện cần được nghiêm khắc giáo dục, người còn lại không thể nhúng tay can dự.
Cho nên chờ khi Chu Trung Phong giáo huấn đứa nhỏ đang khóc thì lại vào nhà sau.
Hai người mới xem như có thời gian nói chuyện.
Chu Trung Phong cầm lấy sách giáo khoa cao trung của Khương Thư Lan liền hỏi: “Tại sao lại xem sách giáo khoa cao trung vậy?” Anh có chút ngoài ý muốn.
Khương Thư Lan suy nghĩ một hồi mới mở miệng nói: “Hai đứa nhỏ cũng nên đi nhà trẻ rồi, trước hết ở nhà em cho chúng nó học tập một khóa.”
Chu Trung Phong cầm lấy sách toán của Thư Lan, phát hiện trên mặt sách mỗi mặt đều chi chít chữ, thậm chí bên cạnh còn có một vài bài tập nho nhỏ, mặt trên viết hai ba dòng chữ, hiển nhiên thấy được buổi sáng mới vừa ôn tập viết lại.
Anh nhướn mày, tiến lên ôm lấy cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Chi bằng nói thật cho anh nghe đi?”
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ với một ánh mắt hay động tác đều biết được đối phương có đang nói thật hay không.
Đột nhiên bị đối phương ôm chặt, Khương Thư Lan thở dài, cô biết không thể gạt được Chu Trung Phong.
Cô nghĩ nghĩ, cũng không định nói dối, bởi vì sợ người ngoài nghe được nên dùng giọng rất nhỏ ở bên tai anh nói một câu.
Tiếp theo nháy mắt một cái.
Đồng tử Chu Trung Phong chợt rụt xuống, đôi tay anh đỡ lấy bả vai Khương Thư Lan, thanh âm ấm trầm: “Thật sao?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Đại khái là vậy.”
Hai vợ chồng nhìn nhau liếc mắt một cái.
Cái liếc mắt ấy bao hàm rất nhiều ý nghĩ, Chu Trung Phong cũng phối hợp ăn ý, tuyệt đối không hỏi thêm gì nữa.
Anh nhìn chồng sách được lấy ra từ chương rương gỗ.
Anh còn chưa nói xong thì cô đã đáp lời.
Khương Thư Lan liền gật đầu, ngữ khí như chém đinh chặt sắt: “Đúng vậy.”
“Chu Trung Phong, em yêu cầu anh giữ kín chuyện này.”
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Trung Phong chờ đợi ánh mắt Khương Thư Lan, nhưng rốt cuộc cô lại tránh đi.
Anh không trực tiếp trả lời, mà là dùng bút trướng viết cho cô: “Công việc của em, gia đình, con cái đã chiếm hơn phân nửa thời gian, mỗi ngày em ngủ chưa đến sáu tiếng, Thư Lan à, cứ như vậy thân thể em sẽ không chịu nổi.”
Đây là sự thật.
Khương Thư Lan hiện tại cường độ công việc liên tục, bộ đội hải đảo có đến bốn cái nhà xưởng, hơn nữa nhà xưởng bên Dương Thành còn mới thành lập.
Còn đến hai ngày nữa, Khương Thư Lan mỗi ngày đều bận rộn đến đêm khuya.
Bạn cần đăng nhập để bình luận