Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 396:

Có thể nói như thế này, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Chu Trung Phong thấy cô không tức giận, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo cô vào nhà: “Cha mẹ tặng em quà gặp mặt.”
Trước đó ông bà đều đã cho, thân là cha mẹ của Chu Trung Phong, tất nhiên bọn họ sẽ cho nhiều hơn, sẽ không ít hơn ông bà.
“Em cứ yên tâm mà xài đi, ở bên Tây Bắc cha mẹ không xài tiền và phiếu, bọn họ ăn ở nhà ăn, ở cũng có người sắp xếp phòng.”
Hầu như rất ít chỗ có thể sử dụng tiền.
Lúc trước cha mẹ sẽ cho anh, bây giờ xem ra, sau này sẽ cho Thư Lan.
Giờ phút này Khương Thư Lan mới kinh ngạc, rốt cuộc cô gả cho dạng người gì vậy.
Của cải của Chu Trung Phong, hình như còn nhiều hơn cô nghĩ!
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng loa phát thanh: “Đồng chí Khương Thư Lan, tôi là Tiêu Ái Kính, tôi rất xin lỗi cô, tôi ở đây chân thành nói một tiếng xin lỗi với cô…”
Giọng nói vang dội đến mức khắp hải đảo đều nghe thấy.
Loa phát thanh phát lại những lời đó ba lần liên tiếp.
Khương Thư Lan: “…”
Lúc này đây, Tiêu Ái Kính có mất mặt hay không, cô không biết, nhưng Khương Thư Lan cảm thấy mình rất mất mặt.
Tên của cô và tên của loại người như Tiêu Ái Kính buộc chung một chỗ.
Đúng là quá mất mặt mà.
Chu Trung Phong thấy vẻ mặt đó của cô, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?
Anh nhịn không được mà đưa tay nhéo nhéo cái mũi cô, không khỏi trêu ghẹo: “Không phải do em muốn như vậy hả?”
Lựa chọn xin lỗi trên phát thanh, đồng nghĩa với việc tên của bản thân cũng sẽ bị truyền ra.
Khương Thư Lan phủi phủi tay anh, cô hầm hừ nói: “Em là vì ai chứ? Không phải em đang giết gà dọa khỉ sao, có con gà Tiêu Ái Kính này, sau này những ngày tháng của em sẽ trôi qua tốt hơn chút, những người đó thấy em tốt tính, muốn bắt nạt em, bọn họ cũng không xem lại mình có bao nhiêu cân đi chứ.”
Thật ra chỉ là nhìn tính tình cô tốt, trông dáng dấp cũng dễ bắt nạt mà thôi.
Chứ thực tế, ai mà muốn ức hiếp cô, cô tay không cũng có thể xử lí bọn họ.
Chu Trung Phong cảm thấy cô như thế này rất đáng yêu.
Trông tính tình thì mềm như bông nhưng thật ra lại giống như một quả ớt cay.
Chu Trung Phong nhìn kỹ Khương Thư Lan, trong mắt anh hiện lên ý cười: “Ừ, Thư Lan nhà chúng ta rất lợi hại.” Giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
Cho dù hai người đã kết hôn được một khoảng thời gian rồi, Khương Thư Lan vẫn không khỏi đỏ mặt, cô lắp bắp: “Em phản đòn Tiêu Ái Kính thế kia, lại còn đắc tội với chính ủy Tống, như vậy có làm ảnh hưởng hay chậm trễ gì đến anh không?”
Nhưng mà có ảnh hưởng thì cũng trễ rồi, dù sao cô cũng đã đáp trả lại, giải quyết dứt khoát chuyện này.
Chu Trung Phong đưa tay xoa đầu cô, tóc cô vừa mỏng vừa mềm, sờ vào rất thoải mái.
“Không đâu, sự nghiệp của một người đàn ông hơn nhau là ở năng lực cá nhân, chứ không phải những mối quan hệ ở phía sau.”
Những mối quan hệ phía sau chỉ có thể giúp một lúc nào đó, chứ không phải một đời.
Nếu muốn đi xa trên con đường quân đội này, hơn nhau vẫn ở năng lực thực chiến, năng lực không chỉ dừng trên chiến trường, mà còn dựa trên cách họ xử sự với cấp trên và cấp dưới.
Chứ không phải sự ủng hộ và giúp đỡ của người vợ ở hậu phương, vợ bọn họ giải quyết các mối quan hệ, cũng chỉ là dệt gấm thêu hoa.
Cho nên việc đoàn trưởng Triệu và người vợ Từ Mỹ Kiều kia vẫn luôn mượn sức nhóm chị dâu trong quân đội làm một số chuyện, Chu Trung Phong đều để trong mắt.
Anh không nói mình có đồng tình hay không, bởi vì theo anh, để đoàn trưởng Triệu được thăng chức còn tùy thuộc vào biểu hiện trên chiến trường và công lao của hắn ta.
Nghĩ rằng chỉ cần ăn dăm ba bữa cơm với nhóm chị dâu, nói ngon ngọt rồi tặng quà là có thể thăng chức.
Quân đội không phải như vậy.
Nghe được câu trả lời kia, Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được, em sợ loại người như em có đôi khi sẽ đắc tội người khác thay anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận