Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1101:

Cô cố gắng giãy giụa đứng dậy khỏi giường bệnh: "Để chị đi giải thích với dì."
Lê Lệ Mai lắc đầu: "Em tự mình đi là được rồi." Dừng một chút, cô ấy nháy mắt với Răng Nanh: "Hổ Nha chăm sóc chị Xuân Ni cho tốt.”
Răng Nanh gật gật đầu.
Dưới tầng.
Lý Lệ Mai thong thả đi xuống, thấy dáng vẻ phát điên của mẹ Lê, cô ấy cười nửa miệng nói: “Mẹ, nếu không biết, người khác còn nghĩ con gái của mẹ xảy ra chuyện nên mẹ mới sốt ruột như vậy.”
Nói xong, sắc mặt mẹ Lê thay đổi: "Con thừa nhận sao? Con thừa nhận rằng con ra chủ ý cho Xuân Ni để đi kiện Đại Vĩ, để cảnh sát bắt hắn sao?"
Cô ấy lập tức gật gật đầu: "Thì như thế nào? Nếu Miêu Đại Vĩ không phạm tội, cảnh sát có bắt hắn ta không?"
Lê Lệ Mai nghĩ nghĩ, cô tất nhiên không có khả năng nói ra chị Thư Lan.
Lập tức gật gật đầu: “Thì như thế này, Đại Vĩ nếu hắn không phạm tội thì công an sẽ đến bắt hắn sao?”
Mẹ Lê nghe được như vậy lập tức lảo đảo, cuồng loạn nói: "Lê Lệ Mai, con có biết Miêu Đại Vĩ là anh họ của con hay không?"
"Làm sao con có thể hại người khác như vậy?"
Lê Lệ Mai nghe vậy thì sắc mặt lạnh đi: "Nếu có thể, con thật sự không muốn từ trong bụng mẹ chui ra, người cặn bã như Miêu Đại Vĩ, hắn không có liên quan gì đến con hết."
Nói xong điều này, sắc mặt mẹ Lê tái nhợt, giơ tay chỉ vào cô ấy nói: "Con…. Con….” Nửa ngày trời cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Sự kiên nhẫn của Lê Lệ Mai đối với mẹ cô ấy đã gần như cạn kiệt: "Mẹ, nếu mẹ muốn đổ lỗi cho con gái của mẹ vì tên cặn bã Miêu Đại Vĩ đó, thì con khuyên mẹ nên tìm hiểu xem mẹ là ai, thân phận của mình như thế nào.”
“Sau khi mẹ già rồi, là ai chăm sóc cho mẹ, muốn con chăm sóc hay muốn Miêu Đại Vĩ chăm sóc cho mẹ sao?”
"Nếu mẹ muốn Miêu Đại Vĩ chăm sóc tuổi già cho mẹ thì mẹ có thể đối đầu với con đến chết, ồ
không, mẹ trở về nhà họ Miêu nhà mẹ đẻ của mẹ ngay bây giờ thì con cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến
nào."
“Chỉ là, sau này hai mẹ con chúng ta không có bất kì mối quan hệ nào, tất cả mọi thứ về mẹ không liên quan gì đến con Lê Lệ Mai." Những lời này thực sự tàn nhẫn.
Đột nhiên rút ra điểm mấu chốt.
Mẹ Lê nhất thời không nói được lời nào: "Con, con là cái đứa con gái bất hiếu."
“Con bất hiếu sao? Mẹ, con đã từng nghĩ muốn hiếu thuận thật tốt với mẹ, nhưng tự bản thân mẹ đẩy con ra xa. Dù sao ở mắt của mẹ, cháu trai ngoại quan trọng hơn con gái, vậy mẹ đi tìm cháu trai ngoại chăm sóc chăm sóc tuổi già cho mẹ đi!"
Để Miêu Đại Vĩ chăm sóc tuổi già cho bà?
Không cần nghĩ cũng biết chuyện này là không có khả năng.
Với dáng vẻ của Miêu Đại Vĩ, ngay cả cha ruột của hắn cũng nuôi không nổi huống chi là dì.
Mẹ Lê cũng hiểu sự thật này.
Cô ấy bị chọc tức nên mới nói ra mấy lời như vậy, chính xác hơn là cô ấy bị chèn ép nên mới phải nói ra điểm mấu chốt.
Bà lập tức chuyển thái độ mềm xuống: "Lệ Mai, con quên mất rồi sao, khi con còn nhỏ đi đến nhà chú, chú đã yêu thương con ra sao? Đại Vĩ lại dẫn con ra biển bắt cá như thế nào?" Đây là nói bình thường không được thì nói chuyện tình cảm.
Lê Lệ Mai lạnh lùng nhìn bà: "Mẹ, mẹ thật sự định tính toán để con lôi lại chuyện cũ và lôi lại những tổn thất mà con phải gánh chịu ở nhà họ Miêu sao? "
Cha cô ấy là trưởng họ, một nhà của chú như những con vật kí sinh luôn bám vào nhà bọn họ.
Hơn nữa, còn cho rằng đó là do cha cô ấy không có con trai.
Miêu Đại Vĩ luôn coi mình là con trai duy nhất nên khắp nơi tìm cách chèn ép Lê Lệ Mai, đè nặng hai chị em một đầu.
Lê Lệ Mai nói ra điều này, mẹ Lê tái mặt: “Thật sự không có khả năng quay đầu lại sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận