Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 605:

Lại nhìn đến vị đoàn trưởng kia. Tuy là một người cao mét tám mấy nhưng lại chẳng khác nào một cô vợ nhỏ đi theo sau. Một bộ dạng ỉu xìu lộc cộc đi, như vừa nhận được đả kích vô cùng lớn.
"Đây là thế nào?"
Miêu Hồng Vân xoay người, lo lắng mà hỏi thăm. Khương Thư Lan và mẹ cũng hướng đến muốn hỏi cha Khương. Cha Khương chữa bệnh có hơi bộc trực, ưa thích nói thẳng, nhìn bộ dạng này e là đã dọa sợ đoàn trưởng Na không nhẹ.
Cha Khương khoát tay: "Không có chuyện gì lớn."
Vừa dứt lời, lại nhìn sang vị đoàn trưởng kia, trong nháy mắt đều biến thành một cô vợ nhỏ trong khi bản thân rõ ràng là đàn ông con trai.
Miêu Hồng Vân và bà cụ kia đều hai mặt nhìn nhau. Cái này hình như không giống là không có chuyện gì cho lắm!
Người đoàn trưởng kia như muốn nói gì. Cha Khương quay đầu nhìn thoáng qua anh ta: "Cậu xác định cậu muốn nói ra sao?"
Nếu anh ta nói về sau anh ta không được, sau khi kiểm tra cũng không được, thật lòng muốn nói ra sao?
Nếu như mọi người đều biết thì sao?
Lần này đoàn trưởng Na trong nháy mắt biến thành con gà con, anh ta thấp giọng nói: "Mẹ, Hồng Vân, con không sao."
Anh ta đây chính là đang bị đả kích. Đả kích nhân sinh 33 năm của vị đoàn trưởng kia. Anh ta cho tới bây giờ không nghĩ là mình không được! Thậm chí là chưa từng nghĩ đến!
Miêu Hồng Vân còn muốn hỏi thêm một chút nhưng lại bị cha Khương cắt ngang, ông nhìn đồng hồ: "Con gái mau đến để chú bắt mạch cho cháu, tranh thủ sớm một chút để chú còn đặt đơn thuốc, để hai người sớm có con hơn một chút."
Lời này nói ra, trong nháy mắt đã di chuyển sự chú ý của Miêu Hồng Vân. Ở một trình độ nào đó mà nói, việc muốn có con so với đoàn trưởng Na lại càng quan trọng hơn.
Người đoàn trưởng kia trong lòng càng tủi thân.
Vợ không thèm quan tâm anh ta nữa rồi.
Càng quá đáng hơn, anh ta chợt nhận ra thái độ của cha Khương đối với anh ta cũng khác với Miêu Hồng Vân. Đối với chị ta chính là thái độ cẩn thận, không nói, không dỗi, không cười, hoàn toàn là một người cha hòa ái!
Thật sự là cách đối xử vô cùng khác nhau!
Lại nghĩ tới bản thân trước đó ở nhà xí, nhận lấy đãi ngộ chẳng công bằng chút nào.
Đoàn trưởng Na lập tức nổi giận! Sau đó anh ta đứng lên, nhưng rồi lại nhịn xuống.
Không có cách nào bởi vì cha Khương chính là cơm áo, là cha mẹ, là vị cứu tinh cho con của anh ta.
Anh ta chịu đựng!
Một bên khác, cha Khương giống như là biết rõ suy nghĩ trong lòng của vị đoàn trưởng, ông nói với người đoàn trưởng kia: "Cậu mau ra ngoài đi!"
Người đoàn trưởng kia gãi mũi, không thể tin được mà nói: "Tại sao cháu phải ra ngoài ạ?"
Trước đó xem bệnh là anh ta ra ngoài, giờ đến vợ xem bệnh vẫn là anh ta ra ngoài. Tình cảm của anh ta chính là sự dư thừa!
"Bệnh của phụ nữ, cậu có chắn chắn muốn nghe chứ?"
Nghĩ đến trước đó chính mình nhận đãi ngộ, đoàn trưởng Na thở dài một cái, bả vai rũ xuống, ủ rũ cúi đầu đi trong sân.
Trong phòng, anh ta vừa đi, cha Khương nhìn thoáng qua Khương Thư Lan cùng các vị khác. Khương Thư Lan không nhịn được mà nói: "Cha, chúng con cũng phải ra ngoài sao?"
"Ừm đều ra ngoài hết đi."
Sau mười phút, cửa bị đóng lại, cha Khương ôn tồn thì thầm: "Con gái đừng sợ, không có chuyện gì lớn, chú chỉ hỏi cháu mấy vấn đề mà thôi."
"Cháu suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng trả lời, nếu như thật sự không muốn trả lời thì cũng được."
Thái độ và cách đối xử so với vị đoàn trưởng kia chính là ngày đêm cách biệt. Miêu Hồng Vân thấp thỏm không yên mà gật đầu.
"Nguyệt sự bao lâu thì tới một lần? Thời gian có cố định không? Một lần đến mấy ngày? Máu nhiều không? Bụng có đau hay không?" Hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Miêu Hồng Vân lơ mơ, chị ta đắn đo nói: "Nguyệt sự của tôi không ổn định, có đôi khi hai tháng mới tới, có đôi khi nửa năm mới tới, có đôi khi một năm mới có hai lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận