Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 804:

Cho nên Chu Trung Phong trầm mặc nói với Hứa Vệ Phương: “Hứa Vệ Phương, cảm ơn cậu.”
Lời này vừa được nói ra, mặt của Hứa Vệ Phương ở bên kia nóng lên, hắn không nói được lời nào nữa.
“Được rồi được rồi, cậu là người bận rộn, sự nghiệp rực rỡ, đâu giống phế vật như tôi, mỗi ngày chỉ có thể ca hát bên cạnh mấy người già.”
So với sự nghiệp thành công của Chu Trung Phong, hắn ta quả thật chẳng làm nên trò trống gì.
Chu Trung Phong trầm mặc, lúc này đây, anh không biết nói gì mới tốt.
Có lẽ anh và cha mẹ anh đều cùng một loại người.
Bọn họ đều là những kẻ bất hiếu.
Bọn họ không làm quốc gia thất vọng, nhưng lại có lỗi với trưởng bối.
Bên kia không nghe Chu Trung Phong nói lời nào, điện thoại lại bị cướp đi.
“Tiểu Phong, con đừng nghe Vệ Phương nói bậy, con ở hải đảo, bảo vệ quốc gia cho tốt, đóng giữ đường ven biển, quan tâm ba mẹ con Khương Thư Lan nhiều chút, chỉ cần mấy đứa khỏe mạnh, ông và bà đã yên tâm rồi.”
Chu Trung Phong nhấp môi, anh thấp giọng gọi: “Ông, bà.”
Nhiều lần, lời nói của anh đã đến bên miệng, anh muốn nói sang năm sẽ dẫn theo bọn nhỏ về thăm hai người.
Nhưng anh nhớ lại, hai đứa nhỏ chỉ lớn cỡ chú mèo, anh không nói nên lời nữa.
Cuối cùng, anh không biết bên kia nói cái gì, anh chỉ biết vội vàng ngắt điện thoại.
Giống như anh đang trốn tránh.
Về đến nhà, Khương Thư Lan đang cho bọn nhỏ bú sữa, mẹ Khương thì thay tã cho An An.
Bọn họ vừa thấy Chu Trung Phong về, vẻ mặt anh không đúng lắm.
Mẹ Khương lập tức đưa tã đã thay được một nửa, giao cho Chu Trung Phong: “Con thay cho bọn nhỏ đi.”
Bà quay người rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Chu Trung Phong thay tã, anh thuần thục cầm tã, sau khi thay cho An An xong, bé mở to đôi mắt đen lúng liếng, tò mò nhìn anh.
Chu Trung Phong nhìn bé, trong lòng anh lập tức trở nên mềm mại.
Khương Thư Lan ở bên cạnh cho bé lớn Nháo Nháo bú sữa xong, cô đưa bé cho anh, rồi lại nhận lấy An An.
“Anh sao vậy? Cãi nhau với ông và bà hả?”
“Không có.”
Bởi vì không có, bởi vì ông bà anh thông cảm nên anh mới khó chịu.
Bởi vì mỗi một câu nói của Hứa Vệ Phương, anh đều ghi nhớ ở trong đầu.
Khương Thư Lan một bên cho An An bú sữa, một bên kéo anh ngồi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chu Trung Phong?”
Cô không hỏi gì, chỉ lặng lẽ gọi tên anh.
Chỉ như thế thôi đã khiến cho Chu Trung Phong muốn nói ra hết tất cả.
“Ông bà anh muốn đến tết, con cháu có thể đoàn tụ, bọn họ sợ không sống đến khi nhìn thấy mặt hai đứa nhỏ.”
Lời này vừa được nói ra, Khương Thư Lan lập tức hiểu rõ, Chu Trung Phong e dè, bởi vì lúc tết, bọn nhỏ mới hai tháng tuổi, nhiều khi còn chưa được hai tháng.
“Anh sợ thời tiết ở thủ đô quá lạnh, bọn nhỏ không chịu nổi hả?”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, anh bế Nháo Nháo, thấp giọng trả lời: “Em nữa, em mới ở cữ xong, cũng không chịu lạnh nổi.”
Thư Lan và bọn nhỏ là những người thân thân thuộc nhất của anh. Ông bà anh cũng vậy.
Hai bên anh đều muốn bận tâm, nhưng rất khó để vẹn cả đôi đường.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, cô nhỏ giọng nói: “Vậy bây giờ chỉ có hai cách, một là chúng ta dẫn hai đứa nhỏ về ăn tết, để ông và bà nhìn mặt hai đứa nhỏ, thỏa mãn nguyện vọng của họ.”
“Không được, gió cát ở thủ đô rất lớn, em và bọn nhỏ chịu không nổi đâu.”
Nếu đi sẽ bị cảm lạnh, phản ứng đầu tiên của Chu Trung Phong chính là từ chối.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Anh quên rồi hả, em là người Đông Bắc.”
Người Đông Bắc bọn họ chịu được nhất là lạnh, mùa đông ở Đông Bắc có thể lạnh đến mức âm 23 độ C.
Mùa đông ở thủ đô đối với cô mà nói chỉ là vấn đề nhỏ. Với lại cô vẫn luôn duy trì nhiệt độ.
Khương Thư Lan thấy Chu Trung Phong không nói gì.
Cô tiếp tục: “Vậy thì biện pháp thứ hai, đó là đưa ông bà đến hải đảo, cho bọn họ ở đây dưỡng lão một khoảng thời gian, cảm nhận cuộc sống bên này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận