Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 401:

Bởi vì ngay lúc này đây hệ thống bình luận tung ra một tin.
[Phổ cập kiến thức đây, cho dù là tín phiếu Nhà nước hay công trái xây dựng Tổ quốc, đều phải cố gắng mua loại mệnh giá lớn, lúc đổi sẽ dễ hơn, còn mệnh giá nhỏ sẽ khá rắc rối.]
Nghe vậy, Khương Thư Lan mới nói như thế.
Nữ cán sự sửng sốt.
Hệ thống bình luận yên lặng.
[Trong khoảng thời gian ngắn, tôi không biết người phổ cập kiến thức là lão đại, hay là Thư Thư mới là lão đại nữa.]
[Tôi cứ có cảm giác không có gì Thư Thư không làm được, không có gì có thể làm khó được Thư Thư.]
[Tôi tuyên bố từ nay trở đi, Thư Thư chính là thần tượng mà tôi sùng bái.]
Khương Thư Lan: “…???”
Khương Thư Lan cảm thấy không phải cô lợi hại, mà là lần nào hệ thống bình luận cũng gãi đúng chỗ ngứa, phổ cập kiến thức vô cùng tốt.
Cô lặng lẽ nhìn nhìn nữ cán sự đang không có bất kỳ phản ứng nào, cô hỏi: “Sao vậy? Không thể đổi ư?”
Từ lúc cô nói muốn đổi thành mệnh giá mười tệ, dường như đối phương bị choáng váng.
“Người trong ngành sao?” Nữ cán sự kia nói.
Khương Thư Lan: “…”
Lúc này hệ thống bình luận bùng nổ một trận.
[Ha ha ha ha ha ha, người kia cho rằng mình gặp được người trong ngành kìa.]
[Đúng là kể chuyện cười mà, lúc trước tôi và người môi giới bất động sản đi mua nhà, tôi còn chuyên nghiệp hơn đối phương, người đó cũng xem tôi thành người trong ngành.]
[Chẳng lẽ Thư Thư không phải vậy sao, cô ấy chuyên nghiệp hơn đối phương nên mới bị nhầm thành người trong ngành.]
[Ha ha ha ha ha ha ha.]
[Thư Thư như thể đang nghĩ thầm: Trách tôi được sao?]
Khương Thư Lan dở khóc dở cười, cô lắc đầu: “Tôi thật sự không phải người trong ngành, tôi chỉ là một chị dâu trong quân đội thôi.”
“Đồng chí, mệnh giá mười tệ kia, rốt cuộc có thể đổi hay không?” Cô hỏi.
“Có thể có thể.”
Nữ cán sự nghe Khương Thư Lan nói cô là chị dâu trong quân đội, vẻ mặt cô ấy không khỏi dịu lại: “Chẳng qua là cô chờ một lát, tôi đi tìm lãnh đạo trước đã, tôi sợ mệnh giá mười tệ chúng tôi không có đủ.”
Khương Thư Lan gật đầu, nữ cán sự đi vào một gian phòng khác.
Nữ cán sự vừa đi, Miêu Hồng Vân nhịn không được nữa, chị ấy kéo tay Khương Thư Lan, nhỏ giọng thì thầm: “Thư Lan, em đừng xúc động, em đổi về một đống giấy vô dụng thì có lợi ích gì?”
Vừa rồi chị ấy đều đã nhìn thấy, công trái kia không khác mấy so với tiền giấy, nhưng rõ ràng vẫn có sự khác biệt rất lớn!
Tiền giấy có thể mua sắm, có thể để một nhà mười mấy miệng ăn không bị đói bụng.
Còn công trái này thì có lợi ích gì chứ?
Mang về không thể mua đồ, cũng không phải cơm để ăn, quan trọng là sang năm, lỡ như hợp tác xã tín dụng không nhận thì phải làm sao?
Đến lúc đó hai ngàn tệ công trái xây dựng Tổ quốc này, chẳng phải sẽ vẫn giữ nguyên trong tay bọn họ ư?
Hai ngàn tệ đó không phải số tiền nhỏ đâu, nếu thật sự không đổi được, lúc đó Tiểu Khương và phó đoàn Chu, chẳng phải sẽ cãi nhau long trời lở đất à?
Suy cho cùng, rất nhiều người cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Khương Thư Lan biết Miêu Hồng Vân lo lắng, cô cũng biết được vì sao không ai mua công trái xây dựng Tổ quốc.
Cô thở dài: “Chị dâu Miêu, chị nghe em nói, đây là thứ quốc gia phát hành, đồng nghĩa với việc quốc gia vay tiền của người dân, không nói đến cái khác, chỉ riêng điểm này thôi, có khi nào quốc gia để người dân chịu thiệt đâu đúng không?”
Nhà nước tự nguyện nhận thiệt thòi, cũng không để người dân chịu thiệt, ai lại đi tính kế vài đồng tiền của người dân làm chi.
Này tam dưa hai táo, đối với quốc gia mà nói, thật sự không dùng được gì.
Miêu Hồng Vân: “Ý của em là cái này có thể kiếm tiền hả?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Một năm được 10% lợi nhuận, dù cho gửi tiết kiệm ba năm cũng không cao như vậy, chị nói không phải kiếm được tiền thì là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận