Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1232:

Bệnh nhân đầu tiên không ai khác chính là con của đội trưởng Na nhà hàng xóm, tên là Trì Trì.
Trì Trì đã ba tháng rưỡi rồi mà hai hôm nay đều bị đầy bụng và ói ra sữa.
Đến buổi tối kêu tới kêu lui khóc cả đêm, cũng không biết tại sao.
Miêu Hồng Vân và đội trưởng Na, hai vợ chồng lo lắng đến mức tóc muốn bạc trắng hết rồi.
Trẻ em khác với người lớn, chúng rất nhạy cảm và bọn họ không dám sử dụng thuốc bừa bãi.
Nhân dịp phòng khám bên cạnh vừa mở ra, Miêu Hồng Vân và bà Na đã bế đứa bé trên tay đến.
Sau khi cha Khương và bà Chu nghe thấy điều này, bọn họ đã tháo chiếc khăn quấn của đứa bé ra đưa đứa bé ra hỏi tã, để lộ chiếc bụng nhỏ căng phồng như một quả bóng.
Thấy vậy, cha Khương không động đậy, nhưng bà nội Chu lại vô thức sờ lên bụng đứa trẻ, sau đó lại vỗ về: “Mấy ngày con không có đi vệ sinh rồi?”
“Hai ngày.”
Lông mày bà Chu từ từ giãn ra, đôi tay bà nhẹ nhàng xoa bóp từ rốn sang huyệt Thiên Xu của đứa trẻ trong khoảng ba phút.
Sau đó, bà di chuyển bàn tay của mình lên phía trên và xoa bóp huyệt cách rốn bốn tấc trong năm phút.
Xoa đi xoa lại, đứa trẻ đột nhiên phát ra tiếng xì hơi lớn, tiếng xì hơi còn phát ra một hồi lâu.
Có một sự im lặng đột ngột trong không khí, sau đó có một mùi hôi thối truyền đến.
Bà Chu cũng không ghét bỏ, chỉ cong ngón tay vỗ nhẹ vào bụng Trì Trì.
Lần này, thanh âm không còn giống như trước kia giống quả dưa hấu chín mọng, mà là âm thanh nhẹ nhàng hơn một chút, cảm giác như rơi xuống đất.
Giọng điệu của bà ấy rất tốt và hiền từ: "Được rồi, cứ đưa đứa bé về đi. Mỗi ngày nhớ sau khi cho con bú nửa tiếng cứ làm theo phương pháp của tôi, chỉ cần cho đứa bé nhuận khí là được."
Miêu Hồng Vân và bà Na liếc nhìn nhau một cái, có hơi kinh ngạc: "Chỉ như vậy thôi sao?"
Bà ấy thậm chí không kê đơn thuốc cho uống, cũng không châm kim.
Như vậy là tốt?
“Cháu nhìn xem bụng đứa nhỏ đã có chút giảm xuống, cháu trở về làm mấy lần như vậy giúp đứa bé thuận khí sẽ không có việc gì.”
Miêu Hồng Vân vội vàng nói cảm ơn, sau khi cảm ơn xong liền hỏi phí tư vấn là bao nhiêu.
Bà Chu xua xua tay: “Cái này thì có gì mà phải trả tiền, chỉ là xoa bóp đơn giản mà thôi.”
“Không tốn tiền.”
Miêu Hồng Vân làm sao có thể cứ như vậy mà về, trước khi về đặt lên bàn một ít tiền sau đó ôm đứa nhỏ chạy nhanh về.
Chị ấy sợ bà Chu sẽ đuổi theo.
Đợi bọn họ rời đi, bà Chu nhìn một ít tiền ở trên bàn, không khỏi sửng sốt: "Đã nhiều năm như vậy rồi, tôi...” Bà vẫn có thể nhận được phí khám bệnh.
Bà ấy cảm thấy mọi chuyện thật là không tưởng tượng được.
Cha Khương cười cười: “Bà nội Chu à, bà khám bệnh cho đứa bé, tiền này đúng là nên thu.”
Một đồng tiền này, dù là cha Khương hay bà Chu thì cũng không quan tâm.
Tuy nhiên, nguồn gốc của số tiền này lại khác và ý nghĩa của nó đối với bà Chu cũng khác nhau.
Đó là khoản phí khám bệnh đầu tiên mà bà ấy kiếm được sau khi ngừng hành nghề y trong nhiều năm.
Bà Chu đột nhiên im lặng, sững sờ ngây ngốc nhìn một đồng tiền kia.
Cha Khương cũng lặng lẽ lui ra ngoài, mà ông Chu cũng vậy.
Mọi người nhường không gian lại cho bà Chu.
Khương Thư Lan vẫn còn hơi lo lắng nhưng ông nội Chu lại nói: "Hãy để cho bà ấy yên tĩnh một mình."
Vị bác sĩ già cả đời làm bác sĩ chữa bệnh vì một vài lí do mà buộc phải nghỉ hưu dưỡng lão, bây giờ lại một lần nữa bắt tay vào khám bệnh cho người ta.
Có tâm trạng như thế nào thì chỉ có đương sự mới biết.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, đợi một lúc lâu, thấy bà Chu không sao, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô đến văn phòng của sĩ quan hậu cần để tìm cậu ấy định lấy số liệu bán hàng gần đây.
Khương Thư Lan đến cũng thật tình cờ, cô vừa gõ cửa, La Ngọc Thu từ văn phòng bước ra, cô ấy xinh đẹp, khuôn mặt sáng sủa.
Thay vì mặc chiếc áo khoác trắng bluse như bình thường, cô ấy mặc một chiếc váy sợi tổng hợp màu xanh bạc hà, khiến cô ấy trông cao hơn và rạng rỡ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận