Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 134:

Tưởng Tú Trân xua tay, cô tiếp tục nhóm lửa.
Thói quen nhiều năm của Chu Trung Phong là dậy từ sớm để rèn luyện, anh vừa chạy bộ về, vừa vặn nghe vậy liền từ bên ngoài nhìn vào bên trong phòng bếp.
Phóng bếp không lớn lắm, ngọn đèn dầu cùng với khói bốc lên, bị gió lùa ra ngoài khe cửa.
Tóc mẹ Khương được cẩn thận búi sau đầu, dáng người hơi cúi xuống, thân hình mập mạp vây quanh bệ bếp, thi thoảng sẽ dùng thìa để nếm vị đồ ăn.
Rõ ràng chỉ là động tác bình thường, nhưng Chu Trung Phong nhìn thấy lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đây là điều Chu Trung Phong chưa từng được nếm trải qua từ trước đến giờ.
Cha mẹ anh từ khi bắt đầu sự nghiệp, sau khi sinh anh ra không bao lâu liền rời thủ đô mà đi tới Tây Bắc. Mỗi lần đều đi rất nhiều năm.
Từ nhỏ anh đã sống cùng với ông bà nội, vào dịp năm mới bà nội cũng dậy sớm làm cơm như vậy.
Chỉ là khi anh lớn lên, tuổi tác bà nội cũng cao rồi nên phải đi tới viện dưỡng lão, anh cũng đã quen với cuộc sống cô độc như thế rồi.
Chu Trung Phong đã rất nhiều năm chưa trải qua chuyện mà đối với người bình thường thì nó rất bình thường này.
Đối với anh mà nói, tuy rất xa vời nhưng cũng rất đáng trân quý.
Chu Trung Phong không biết đứng ở bên ngoài nhìn vào bao lâu. Mãi đến khi mẹ Khương xoay người mới nhận ra được, bà híp mắt đánh giá một lát, căn cứ vào dáng mà đoán người: “Là Trung Phong sao, mau đi vào đi!”
Sắc mặt Chu Trung Phong hơi ngưng trệ, đầu anh đầy mồ hôi, càng phát ra vẻ oai hùng bừng bừng phấn chấn, lững thững mà đi vào, vừa dùng nước giếng rửa mặt vừa nói: “Mẹ, không cần bận rộn như vậy đâu, trên xe lửa cũng bán đồ ăn mà.”
“Nhưng mà đắt lắm, tự mang đồ ăn của mình đi vẫn tốt hơn.” Mẹ Khương liền lấy ra chiếc bình đựng tương muối: “Mẹ cho hai đứa mang theo một lọ tương muối nữa, con có ăn cay được không? Nếu như ăn cay được, mẹ sẽ cho cả bình tiêu ướp nữa.”
Thư Lan không ăn được cay, vậy nên bà không cho vào ngay từ đầu.
Nhưng vẫn còn Chu Trung Phong, vừa vặn lúc này đã có cơ hội để hỏi.
Chu Trung Phong dùng khăn rửa mặt để lau khô nước còn sót lại trên mặt, anh gật đầu: “Con ăn được cay ạ.”
Nhất là khi phải đi làm nhiệm vụ, người không có chút tinh thần nào được ăn một miếng ớt cay, tinh thần lập tức sẽ tỉnh táo trở lại.
Mẹ Khương vui vẻ ra mặt: “Vậy để mẹ cho con một lọ.”
Mẹ vợ đối xử tốt với con rể, không vì điều gì khác, chỉ vì mong con rể cũng có thể đối xử tốt với con gái mình.
Mẹ Khương cũng không phải ngoại lệ, lúc bà đổ tiêu ướp vào, lại nhìn thấy hai chùm ớt đỏ rực phía bên ngoài cửa sổ.
“Con ăn cay, vậy có ăn ớt khô không? Loại này rất cay đó.”
Chu Trung Phong lắc đầu, bởi vì mẹ vợ đã cho quá nhiều thứ rồi.
Chỉ còn thiếu là cho cả căn nhà của bà ấy nữa thôi.
Mẹ Khương quả thực rất thông minh!
Lập tức vặt mấy quả ớt phía bên ngoài cửa sổ xuống dưới, bọc lại gọn gàng, nhét vào bên trong bao đồ của Chu Trung Phong.
Tính thêm hai bao đồ lúc trước nữa thì đây đã là cái thứ ba rồi, có vẻ như sắp không cho thêm được cái gì nữa rồi.
Chu Trung Phong hơi nhíu mày: “Mẹ, đừng cho thêm gì nữa ạ, cho thêm nữa con với Thư Lan sẽ không xách được nữa mất.”
Vốn dĩ anh còn định đi cùng Khương Thư Lan đến cao ốc bách hóa để mua thêm ít đồ nữa.
Lại thêm những gì nhà họ Khương chuẩn bị, anh hoài nghi ba bao sẽ không hề đủ để đựng đồ mất.
Mẹ Khương thở dài một tiếng rồi nói: “Mẹ không cho thêm nữa, con đi tới nhà chính ngồi đi, gọi Thư Lan dậy, tranh thủ ăn ít đồ ăn sáng rồi bắt đầu xuất phát.”
Chu Trung Phong gật đầu.
Đợi khi anh vừa đi, mẹ Khương liền lấy ra nhân sâm núi già ở trong tủ nhét vào trong bao đồ của anh.
Động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Đợi khi Khương Thư Lan dậy rồi mới phát hiện ra mình là người dậy muộn nhất trong nhà.
Tất cả mọi người đều đã dậy, đến cả Tiểu Thiết Đản hôm qua còn lên cơn hen cũng đã tỉnh rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt sáng trưng, xoay xoay đầu nhìn chằm chằm Khương Thư Lan: “Cô ơi!”
Khương Thư Lan vừa thấy liền ngã ngửa.
Vừa vặn được Chu Trung Phong đỡ giúp: “Có chuyện gì vậy?” Khương Thư Lan hỏi.
Tiểu Thiết Đản lớn tiếng nói: “Cô ơi, người nhà nói cháu sẽ cùng đi với cô sao?”
Khương Thư Lan lúc này mới nhớ ra, nói rõ với tất cả mọi người, nhưng lại quên không nói với Tiểu Thiết Đản.
Cô không khỏi nói: “Đúng vậy, cô quên mất không nói với cháu, cháu có đồng ý đi cùng với cô không?”
Tiểu Thiết Đản gật đầu như con gà con mổ thóc: “Đồng ý ạ.”
Khương Thư Lan sờ đầu cậu bé: “Cho dù cháu có không muốn thì hôm nay cô cũng phải đóng gói cháu để đi cùng!”
Dứt lời, cô lập tức đi vào phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận