Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 626:

Trước kia cô ta cũng không biết, sau khi cô ta biết được từ chỗ dì nhỏ Tiêu Ái Kính, rằng Chu Trung Phong được thăng chức lên làm đội trưởng, suy nghĩ kia ở trong lòng Giang Mẫn Vân ngày càng rõ ràng hơn.
Trong tương lai Chu Trung Phong nhất định là một nhân vật lớn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì bên cạnh anh có Khương Thư Lan.
Mà Khương Thư Lan này, Giang Mẫn Vân có hơi mê man.
Cô ta quan sát hai đời, phát hiện những người gặp Khương Thư Lan, dù cho là đàn ông hay phụ nữ thì đều không thể bình thường được.
Không thể không nói, lời này của Giang Mẫn Vân đã kích thích Trịnh Hướng Đông.
Ánh mắt hắn ta lập tức có thêm mấy phần hung ác và nham hiểm: “Cô nói chuyện thì tốt nhất nên chú ý chừng mực một chút, nếu không tôi sợ mình cũng sẽ không có chừng mực, đi nói năng lung tung trước mặt Trâu Dược Hoa.”
Cho tới bây giờ hắn ta đều không phải người tốt.
Bởi vì Khương Thư Lan, hắn ta mới cố gắng làm một người tốt.
Lời này làm cho Giang Mẫn Vân phải trợn mắt nhìn.
Đôi mắt Trịnh Hướng Đông lạnh lùng nhìn cô ta: “Tốt nhất là cô cầu nguyện tôi bình an vô sự đi, nếu chuyện của tôi bị bại lộ, nhân tình của cô cũng không chạy thoát.”
Nhân tình là ai?
Tất nhiên là Cao Thủy Sinh rồi.
Lời này làm cho Giang Mẫn Vân trở nên yên tĩnh, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Hướng Đông rời đi.
Tâm trạng cô ta rối bời, cô ta vừa hy vọng Trịnh Hướng Đông thành công, vừa hy vọng hắn ta thất bại.
Còn Cao Thủy Sinh…
Giang Mẫn Vân gọi tên anh ta ngay đầu lưỡi, cuối cùng chỗ “Nếu như mà có...” bị cắt đứt bởi giọng nói của Lão Trâu.
“Giang Mẫn Vân, cô chết ở chỗ nào rồi? Sao còn chưa trở về nấu cơm hả?”
Giang Mẫn Vân thu lại những cảm xúc không nên có, cô ta gấp rút lên lầu.
Cô ta không có đường lui.
Dì nhỏ không cho cô ta đến hải đảo.
Bây giờ cô ta chỉ có thể chết chung với đám người Trâu Dược Hoa.
Hải đảo.
Chu Trung Phong chạy đến hơn mười đỉnh núi, anh lên núi leo cây, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không đúng mùa.
Cây cà chua bi trên núi đều mới kết trái, anh vất vả lắm mới tìm được hơn mười trái cà chua bi có thể ăn, sau đó thì không tìm được nữa.
Chu Trung Phong có hơi đau đầu, mắt thấy sắc trời bắt đầu tối dần.
Anh không thể không trở về, mà anh về đến nhà, anh liền nhìn thấy Lê Lệ Mai đang ở nhà bọn họ, cô ấy mang theo một cái rổ, ríu rít dỗ Thư Lan.
“Chị, em nghe nói chị mang thai nên thích ăn cà chua, em tìm cho chị cà chua tròn đỏ, cà chua tròn vàng, cà chua bi lùn quả đỏ, cà chua socola, cà chua tím nè, chị nhìn xem mình thích ăn loại nào?”
Chu Trung Phong: “…”
Anh liền lén lút giấu hơn mười trái cà chua bi trong tay đi....
Không có so sánh thì không có đau thương.
Chu Trung Phong rất thắc mắc, Lê Lệ Mai lấy đâu ra cả một giỏ mận xanh như này. Không nói tìm khắp núi rừng, cả thị trường anh đều lục tung rồi. Đối phương nói bây giờ chưa đến mùa mận nên không có mận xanh.
Thế nhưng trước sự chứng kiến của một giỏ đầy ắp mận xanh, Chu Trung Phong đang cúi đầu nhìn đám mận ít ỏi mà bé nhỏ trong tay mình. Thậm chí anh hơi không dám về nhà, tại vì thấy mất mặt!

Trong sân, Khương Thư Lan trông thấy Lê Lệ Mai đem về một giỏ đầy mận, tất cả đều xanh mướt như những quả nhãn to nhỏ, chỉ mới nhìn thôi mà miệng đã chua chua.
Hai mắt Khương Thư Lan đều lóe lên ánh xanh(
), cô cực kì muốn ăn mận chua.
[Chú thích: (*) Loé lên ánh xanh: Ý chỉ có ý đồ gì đó.]
“Lệ Mai, em lấy từ đâu ra mà nhiều vậy?”
Cô cố gắng kiềm chế không vươn tay lấy.
Lê Lệ Mai nghe thế bèn đưa giỏ mận xanh sang: “Ở sơn động sau núi nhà họ Lê đó.” Mọi người trong nhà họ Lê rất đoàn kết, trừ bọn họ ra thì những thứ sau núi người ngoài đều không biết đến.
Thấy Khương Thư Lan thèm đến nỗi nuốt nước miếng còn khách sáo với cô ấy, Lê Lệ Mai hơi mất hứng, Khương Thư Lan khách sáo cái gì chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận