Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 456:

Tống Vệ Quốc vừa rồi vẫn trung lập, lúc này dường như chắc chắn đã tức giận rồi.
Vì biết rõ rằng làm theo lời lãnh đạo chính là tốt nhất.
Vừa rồi Tống Vệ Quốc vẫn còn có chút lo lắng như đối phương vẫn mặc kệ, tạm thời chạy lấy người, nhưng hiện tại thấy sư trưởng Lôi có thái độ cường ngạnh như vậy, hắn ta liền biết, sư trưởng Lôi đương nhiên đang tức giận rồi.
Quả nhiên lời này của Tống Vệ Quốc khiến cho sắc mặt của mấy người Trần Chí Cương lập tức trở nên khó coi, nhưng vì đang đứng trên đất người khác nên không thể nào không nghe theo.
Chỉ có thể đi theo Tiểu Trương cùng đi đến căn tin.
Trên đường đi, Trần Chí Cương thực sự là vô cùng bất bình: “Chúng ta tốt xấu gì cũng là chuyên gia, sao lại chỉ phái một tiểu binh tới dẫn đường cho chúng ta như vậy?”
Người vừa rồi dẫn đường cho bọn họ còn là một chính ủy kia mà.
Người tên Tiểu Trương này thì có chức vị gì chứ! Cũng chỉ là một người sai vặt thôi.
Kêu một người như vậy đưa bọn họ đến căn tin quả thực quá mất mặt rồi.
Tiểu Trương vừa nghe thấy thế, liền ngẩng đầu lên nhìn Trần Chí Cương vừa mới nói kia: “Tôi là cảnh vệ bên cạnh sư trưởng Lôi, chức chính doanh, nhưng mà....”
Anh ấy lại nói sang chuyện khác: “Nói một cách bất kính thì ở thời cổ đại, người trông cửa của tể tướng, còn được quan lớn tam phẩm lấy lễ mà đãi, có biết vì sao không?”
Đương nhiên là biết rồi.
Đương nhiên là bởi vì tể tướng mà, dù là con chó cũng phải nhớ mặt chủ nhân.
Dù sao thì đâu có ai lại không biết đúng sai như vậy được!
Lời này của Tiểu Trương vừa nói ra, sắc mặt của Trần Chí Cương lập tức trở nên xanh mét.
Người ở bên cạnh lại nói: “Chí Cương, anh vẫn nên là nói ít lại đi, chúng ta xảy ra chuyện phân tranh như vậy đều là từ cái miệng của anh mà ra hết đó.”
Sở dĩ bị thôn dân trói lại như thế, không phải là do cái miệng của Trần Chí Cương sao?
Há miệng ra là nói, đừng nói là chỉ chặt một câu, chỉ cần chúng tôi muốn, vì nghiên cứu này, dù phải chặt cả một rừng cao su chúng tôi cũng sẽ hy sinh mà chặt hết.
Lúc này mới hoàn toàn chọc giận mấy thôn dân hồ đồ kia, khiến cho tất cả bọn họ bị trói lại.
Tuy đã được cởi trói rồi nhưng tay chân bị trói vẫn còn cảm thấy đau.
Trần Chí Cương hoàn toàn không ngờ rằng bản thân phí sức thay mọi người lên tiếng, mà lại bị chỉ trích như vậy, nhất thời có chút nản lòng thoái chí.
Một đường đi đến căn tin, cậu ta không nói thêm lời nào nữa.
Đợi khi đưa người tới rồi, Tiểu Trương ở bên trong căn tin tìm tòi một lượt, rất nhanh liền thấy được vị trí của Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong quả thực rất nổi bật, cả căn tin có biết bao nhiêu người, vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy được mặt anh.
Đủ để thấy anh đẹp đến nhường nào.
Tiểu Trương vui vẻ dẫn người đến bàn của Chu Trung Phong, nói với mấy người Chu Trung Phong: “Phó đoàn Chu, đội trưởng Na, tôi dẫn người đến cho các anh rồi đây.”
Chu Trung Phong với đội trưởng Na đều gật đầu: “Tiểu Trương, vất vả cho cậu rồi.”
Hầu Tử cùng với bốn mắt chưa thấy người, đánh giá qua mấy người Trần Chí Cương, nhịn không được mà khịa một câu: “Ô, mấy người đi kiện cáo về rồi hả? Không biết lãnh đạo sẽ xử phạt chúng ta như thế nào đây nhỉ?”
Đây đâu có được tính là câu hỏi, đây rõ ràng là đang sát muối vào miệng vết thương.
Mấy người Trần Chí Cương quay qua nhìn nhau, không nói lời nào mà lập tức ngồi xuống.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tức giận, lúc thấy giáo sư Từ cùng với giáo sư Lỗ vậy mà chỉ được ăn bánh cao lương cùng với cháo bột bắp.
Trần Chí Cương lập tức mở miệng để phát tiết: “Thầy của tôi đi nghiên cứu ở chỗ khác, đối phương đều chuẩn bị ba món ăn một món canh cho thầy tôi, mấy người lại cho ông ấy ăn cháo bột bắp với bánh cao lương sao? Đây là đồ cho người ăn ư? Đây là đồ cho heo ăn mới đúng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận