Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 120:

Mắt bà ta lập tức sáng lên, lớn giọng mà gọi Giang Mẫn Vân: “Mẫn Vân à, con quay về xem con rể có mua gì cho nhà chúng ta không?”
Lẽ nào con rể xưởng trưởng của bà ta lại kém so với con rể nhà họ Khương sao?
Lời này vừa thốt ra, Khương Thư Lan vốn định đi rồi nhưng không nhịn được cười mà nhìn chằm chằm Tưởng Lệ Hồng, chỉ cảm thấy Giang Mẫn Vân thật không may.... khi có được người mẹ kế như vậy.
Coi như vận khí không tốt chút nào.
Tưởng Lệ Hồng bị cái nhìn chằm chằm của Khương Thư Lan làm cho toàn thân khó chịu, nhưng vẫn mạnh mồm nói: “Nhìn tôi làm gì? Sợ con gái tôi mang nhiều đồ về quá, đè cho cô không ngóc đầu dậy được sao?”
Sau đó, bà ta vẫn tiếp tục lớn giọng: “Mẫn Vân, không cần nể mặt Khương Thư Lan đâu, cứ mang hết đồ mà con rể cho quay về đây đi!” Vẻ lớn giọng này của Tưởng Lệ Hồng thật đúng là!
Ngay sau đó, mấy xã viên còn đang rúc trong nhà cho ấm đột nhiên đi ra hết, toàn bộ đều đi ra để hóng chuyện.
Giang Mẫn Vân đứng cách đó không xa tâm cũng chết luôn rồi, không dễ gì mới ngưng được nước mắt, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.
Lúc này đây chẳng khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Trâu Dược Hoa thì cho cô ta được cái gì chứ?
Không hề đưa cho cô ta được cái gì hết!
Còn cho cô ta một cái bạt tai, khuôn mặt sưng vù và hai đôi mắt ngập nước chạy về nhà mẹ.
Giang Mẫn Vân có thể nói ra lời này được hay không!?
Cô ta không nói nổi!
Không những không nói được mà còn muốn giấu cho thật kỹ.
Thứ nhất là không thể để cho xã viên trêu cười được, thứ hai là cách đó không xa còn có Khương Thư Lan và Chu Trung Phong vừa mới chế giễu cô ta.
Giang Mẫn Vân hận lúc này không thể quay lại đập đầu vào đâu đó chết quách đi cho rồi, như vậy sẽ giải quyết được mọi chuyện.
Quả nhiên không biết là ai đó đứng cách đó không xa, mắt tinh mà nhìn được vẻ sưng đỏ trên mặt Giang Mẫn Vân, quan tâm nói: “Lệ Hồng à! Chị đừng có hỏi đứa nhỏ nữa, ra nhìn xem Mẫn Vân nhà chị bị làm sao mà sưng hết mặt lên rồi kìa? Đến mắt cũng khóc đến sưng hết lên rồi đó!”
Lời này vừa nói ra, Tưởng Lệ Hồng kinh ngạc, bà ta đi về phía trước mấy bước, hỏi: “Mẫn Vân, con bị làm sao vậy? Là con rể không cho con cầm đồ về nhà mẹ, còn đánh con nữa sao?”
Tất cả mọi người đều im lặng không biết nói gì.
Sao lại có kiểu hỏi han như vậy được chứ?
Thấy Giang Mẫn Vân như vậy vẫn chưa đủ mất mặt sao?
Còn tiếp tục sỉ nhục cô ta kiểu như thế này nữa?
Giang Mẫn Vẫn khóc nhiều đến nỗi thiếu chút nữa đã ngất xỉu rồi, tất cả tức giận lúc này đã dồn đến đỉnh điểm.
Cô ta cuối cùng nhịn không được nữa, lập tức bạo phát, cái gì mà yêu thương thật lòng, cái gì mà duyên tốt tình đẹp, cô ta không cần nữa.
Cô ta liền phát tiết, hét lớn về phía Tưởng Lệ Hồng: “Không có, không có đồ gì hết, Trâu Dược Hoa không cho con cầm thứ gì về nhà mẹ hết.
Không những như vậy, con còn bị tát, mang về nhà mẹ đẻ một cái tát, hai dòng nước mắt, mẹ vừa lòng chưa? Có phải mẹ muốn tất cả mọi người đều biết, Giang Mẫn Vân con kết hôn xong về nhà chồng ngày đầu đã bị mẹ chồng đánh rồi bỏ về nhà mẹ đẻ hay không?”
Đến cả người ngoài như Khương Thư Lan cũng biết phụ nữ vừa kết hôn ngày đầu đã bỏ về nhà mẹ đẻ sẽ bị tất cả mọi người chê cười.
Còn cố ý làm cô ta kích động, để cô ta đừng khóc nữa.
Nhưng mà Tưởng Lệ Hồng thì sao?
Tuy rằng bà ta là mẹ kế, nhưng Giang Mẫn Vân cũng phải công nhận, Tưởng Lệ Hồng vào nhà họ Giang nhiều năm như vậy chưa từng làm khó cô ta.
Nhưng nhìn xem Tưởng Lệ Hồng vừa làm gì rồi?
Bà ta lớn giọng đến mức gọi được cả những xã viên khác ra.
Bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều biết Giang Mẫn Vân về nhà chồng ngày đầu tiên đã bị người ta đánh đến mức phải chạy về nhà mẹ đẻ.
Tưởng Lệ Hồng bị quát nên hơi hoang mang, bà ta lùi lại mấy bước, nắm góc áo mình, không biết phải nói thế nào: “Mẹ không biết, mẹ không biết mà...”
Bà ta chỉ muốn lên mặt với Khương Thư Lan để thắng cô thôi mà.
Để cho Khương Thư Lan biết, con rể nhà họ Giang bọn họ cũng không kém cạnh gì.
Sao có thể đoán được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy chứ?
Giang Mẫn Vân lạnh lùng nhìn bà ta, đẩy Tưởng Lệ Hồng ra rồi chạy vào nhà.
Mọi người chứng kiến màn khôi hài vừa rồi, đưa mắt liếc nhìn lẫn nhau, cũng lén rời khỏi đó, phải mất đến một hồi mới đi hết.
Cả đại đội Ma Bàn đều đã biết Giang Mẫn Vân hôm nay về nhà chồng ngày đầu tiên đã bị đánh rồi!
Mà người chồng của Khương Thư Lan thì mua cả đống đồ về cho nhà cha mẹ vợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận