Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 131:

Nhìn đến anh tư Khương, khuôn mặt của Khương Thư Lan lại căng thẳng hơn mấy phần: “Anh tư, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cho Tiểu Thiết Đản thật tốt.”
Cha Khương mở miệng: “Không cần để ý anh tư con làm gì, anh con còn chưa mở miệng nói gì mà, người nào đối tốt với Tiểu Thiết Đản, đương nhiên anh con tự biết rõ.”
Ngưng một lúc, ông lại nói: “Lão tứ, đêm nay để Tiểu Thiết Đản ngủ chung giường với con đi.”
“Tất cả mọi người đi làm việc của mình đi!”
Sau khi Khương Thư Lan và Chu Trung Phong rời đi rồi.
Cha Khương liền giúp cho anh tư Khương, đặt anh ấy lên giường: “Lão tứ, con không cảm thấy cha không tôn trọng ý kiến của con mà trực tiếp đưa ra quyết định luôn đó chứ?”
Anh tư Khương cúi đầu nhìn chiếc xe lăn, cắn môi không nói lời nào.
“Lão tứ à, con có biết khuyết điểm lớn nhất của con là gì không?”
Anh tư Khương ngẩng đầu.
Cha Khương liền thở dài.
“Đó chính là không quả quyết chút nào, chỉ vì mua lọ quýt mà con rối rắm lựa chọn đổi ngày cùng với anh ba con, sau khi gặp chuyện không may rồi, người vợ Thục Phân của con không hề nói thẳng là không muốn ở cùng con với đứa nhỏ nữa, cô ta cũng có hỏi qua con, có muốn tiếp tục sống như vậy nữa hay không! Con đã trả lời thế nào? Con tự hỏi mình cả đêm, nói bản thân đã là một người tàn tật rồi, không muốn liên lụy Thục Phân nữa, Thục Phân lúc này mới tức giận mà thu dọn đồ đạc quay về nhà mẹ đẻ, con ngẫm lại hết đi, lúc trước liệu Thục Phân có thực sự có suy nghĩ này hay không? Cô ta là nhìn thấy con không chút quả quyết mà muốn buông bỏ cô ta, Thục Phân mới cảm thấy bản thân không còn hy vọng nữa, đúng là cô ta có sai, nhưng con thì sao? Cho dù là một lời nói kiên định cũng chưa từng nói ra.”
Cha Khương lại nói tiếp: “Lão tứ, nếu con không sửa lại tính tình này, con lại muốn Tiểu Thiết Đản cùng vì tính tình này của con mà bị liên lụy sao? Thư Lan và Trung Phong sáng mai là phải rời đi rồi, con nghĩ con còn có thời gian để lo lắng sao?”
Có rất nhiều chuyện thực ra không quá mức gay go, nhưng chỉ cần một quyết định không quả quyết có thể gây ra rất nhiều hệ lụy sau này.
Anh tư Khương cả người như chấn động, ngẩng đầu lên nhìn về phía cha Khương.
Cha Khương biết lời này của mình có chút nặng nề, ông vỗ vỗ bả vai anh ấy: “Lão tứ, con cứ ngẫm nghĩ lại đi, đừng trốn tránh nữa, trên đời này còn rất nhiều người không có chân, chẳng lẽ bọn họ đều phải giống như con, co đầu rụt cổ sống trong một căn phòng một tấc vuông sao? Lúc trước còn có Thư Lan và đứa nhỏ giúp đỡ con, sau này không có Thư Lan với đứa nhỏ ở bên cạnh nữa, con phải tự mình cố gắng sống cho tốt.”
Cha Khương tiếp tục khuyên nhủ con mình: “Con phải hiểu được, Thư Lan và Trung Phong mang đứa nhỏ đi, chính là cứu lấy mạng sống của con con, con có thể cảm kích bọn họ, báo đáp bọn họ, nhưng nhất định không thể oán trách bọn họ là đã cướp đi con của con được.”
“Cha, sao con có thể oán trách Thư Lan với em rể được, con còn cảm kích không đủ ấy chứ.” Chỉ là anh ấy cảm thấy như đang gây thêm phiền toái cho em gái mà thôi.
“Không oán trách là được rồi, sáng mai bọn họ sẽ rời đi, con bắt đầu cân nhắc đến việc đưa phí sinh hoạt cho con con đi, khi nào cân nhắc xong rồi thì tới tìm cha.”
Bệnh nặng thì phải dùng thuốc nặng, làm thầy thuốc không những phải nghĩ đến người bệnh mà còn phải nhớ đến tâm y.
Dứt lời, cha Khương không quan tâm con trai phản ứng như thế nào nữa mà đi ra khỏi cửa ra bên ngoài luôn.
Để lại anh tư Khương ngồi một mình trên giường, ngẩn ngơ một hồi lâu.
Sau một lúc, anh nâng tay sờ lên hai má đỏ rực của Tiểu Thiết Đản, thấp giọng nói: “Cha thực sự xin lỗi con.”
Tiểu Thiết Đản từ trước đến giờ chưa bao giờ làm gì ảnh hướng đến anh ấy, chỉ có anh ấy là ảnh hướng đến cậu bé.
Cha nói đúng, anh không thể cứ thiếu quyết đoán mãi như vậy được, dù là phải đưa phí sinh hoạt cho đứa nhỏ, anh ấy cũng phải cố gắng mà kiếm ra.
Phòng bên cạnh.
Vì Tiểu Thiết Đản cũng phải rời đi theo. Nhà họ Khương lập tức trở nên im lặng, có người thu dọn đồ đạc thay cho Tiểu Thiết Đản, có người thì thu dọn cho Khương Thư Lan.
Ngược lại, Khương Thư Lan ngày mai là phải rời đi rồi lại vô cùng nhàn nhã, cô kéo Chu Trung Phong vào bên trong căn phòng nhỏ của mình, kéo cửa lại.
Cô ngượng ngùng mà huých khuỷu tay Chu Trung Phong, va chạm đến nóng rực, khiến cô theo bản năng mà rụt tay lại.
Khương Thư Lan thấp giọng mà nói: “Cảm ơn anh nhé, Chu Trung Phong.”
Cô không ngờ rằng đối phương sẽ chủ động đưa Tiểu Thiết Đản tới sống cùng ở hải đảo.
Hơn nữa còn giúp khuyên bảo người nhà của cô như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận