Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 856:

Lúc đầu, Khương Thư Lan vẫn còn nghĩ rằng mình đã đặt hàng quá nhiều, nhưng cuối cùng cô phát hiện ra rằng còn không đủ ăn.
Cô gọi thêm hai đĩa cơm cuộn và một bát cháo lòng to.
Đây mới coi như lấp đầy bao tử của người già và trẻ nhỏ.
Tuy nhiên, một bữa của bọn họ như thế này là đã ngốn đến hai mươi nhân dân tệ.
Nếu đây là tiền sinh hoạt ở nhà thì cũng đủ cho cả nhà ăn trong non nửa tháng.
Tất nhiên, đợi đến khi mẹ Khương hỏi Khương Thư Lan giá bữa ăn là bao nhiêu. Khương Thư Lan nói mà không chớp mắt: "Tám tệ ạ."
Thế này đã chia đôi luôn rồi.
Mẹ Khương sửng sốt một chút, nghĩ đến cái bàn lớn đã đầy ắp lúc trước, không khỏi thốt lên: “Nhìn thế này mà xem, vẫn khá là rẻ ha.”
Một bữa ăn với giá tám nhân dân tệ, bà ấy vậy mà cảm thấy rẻ.
Mẹ Khương cảm thấy rằng bản thân mình chắc hẳn đang được nhấc bổng lên không trung rồi.
Mà còn bay khá cao nữa chứ nhỉ?
"Con nói xem, lần sau mẹ mời bà lão Na uống trà sáng thì sao?"
Bà lão Na đã giúp đỡ họ rất nhiều, trước đây mẹ Khương liên tục muốn nói lời cảm ơn với bà ấy, nhưng cũng chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Ngoài ra, mẹ Khương hiện đã hun đúc nên một tình bạn sâu sắc với bà lão Na.
Với tám nhân dân tệ, cũng chỉ là bằng tiền ông già bán hai mươi tuýp thuốc mỡ thôi mà.
Bà ấy nghĩ điều đó có thể chấp nhận được.
Khương Thư Lan: "..."
Có một cảm giác giống như kiểu tự bắn vào chân mình.
Cô nói lấy lệ cho qua chuyện.
Chỉ có Chu Trung Phong và cha Khương liếc nhau, trong mắt họ thoáng qua một nụ cười, nhịn cười, vẻ không được thoải mái.
Thế này là một người dám nói và một người dám tin.
Thực sự là hai mẹ con cũng không phải là đang mơ.
Đến lúc này, thậm chí trên đường trở về bằng thuyền, Chu Trung Phong không thể không véo vào mặt Khương Thư Lan: "Tám tệ sao?"
Má của Khương Thư Lan đã nóng lên: “Lần sau em sẽ không bao giờ nói dối nữa!”
Cha Khương cũng hả hê trên nỗi đau của người khác.
Bởi vì trên đường đi, mẹ Khương cũng hồi tưởng lại hương vị, bà ấy cảm thấy trong đời mình chưa bao giờ được ăn những món ăn ngon như vậy.
Nghĩ đến những bà vợ chưa từng thấy thiên hạ, bà ấy không khỏi thốt lên: "Nếu sau này chị dâu cả lên hải đảo gặp Thư Lan, mình nhất định sẽ đưa vợ lão đại qua ăn, vậy không được, chị dâu cả ăn rồi thì chị dâu thứ hai, chị dâu thứ ba cũng nhất định phải có."
Nghĩ về chuyện này, mẹ Khương không nhịn được mà thốt lên: "Thư Lan, nếu như mẹ đưa bốn năm người đến ăn cơm, thì sẽ mất khoảng bao nhiêu tiền?"
Bà ấy tính toán, định bắt đầu giám sát ông già để tiết kiệm tiền!
Khương Thư Lan, "..."
Khương Thư Lan ho nhẹ, cố gắng chuyển chủ đề: "Mẹ, cái này bao nhiêu tiền còn tùy thuộc vào số lượng món mẹ gọi nữa."
"Chắc chắn sẽ không nhiều như ngày hôm nay, hôm nay chúng ta cả lớn cả nhỏ có sáu người, hai đứa trẻ vẫn còn quấn tã thì cũng không tính."
"Cũng chỉ có tám tệ thôi, vậy tới lúc đó, cũng như chị dâu cả, chị dâu thứ hai và chị dâu thứ ba, nếu họ đến, chúng ta sẽ gọi một nửa đồ ăn, vậy thì có phải là chỉ mất bốn tệ thôi đúng không?” Giọng điệu của mẹ Khương có phần chờ đợi.
Bà ấy nghĩ mình khá giỏi, lại còn biết tính toán..
Khương Thư Lan, "..."
Cô thực sự bất lực.
Bốn nhân dân tệ, đừng nói đến gọi một nửa, chỗ đó chỉ có thể gọi một phần tư của ngày hôm nay, vậy mới được có vài đĩa!
Cô nhìn Chu Trung Phong để cầu cứu.
Chu Trung Phong nhịn cười và nói thật: "Mẹ, đừng nghe Thư Lan nói tào lao với mẹ. Bữa ăn hôm nay có tốn hai mươi mốt tệ."
Điều này không thể giấu giếm, chỉ cần mẹ Khương đến một lần là sẽ biết được giá thật, vậy thì nên nói một lời.
Khung cảnh lập tức yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận