Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1163:

Một cô vợ nhỏ không nhịn được gật gật đầu: “Đồng chí, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không chậm trễ chuyện chính.”
Khương Thư Lan gật đầu: “Mọi người làm việc trước đi, tôi đi tìm mấy cái thùng.”
Trong nhà có bốn năm cái, nhất định không đủ, nhưng mà, thật ra cô có hai cái lu to không đựng gì cho nên có thể dùng được.
Khương Thư Lan vừa đi, mọi người nhìn nhau một cái, có người cẩn thận cầm lấy một quả xoài, gọt đi phần hư, rồi cắn một cái, lúc hạ miệng quá mạnh nên cắn luôn hạt xoài.
Trúng răng cửa, người đó ai da một tiếng.
Người bên cạnh không khỏi cười: “Nhìn bộ dạng đau khổ của cô kìa.”
“Chị còn cười tôi, chị dâu Tôn, chị cho rằng chị tốt hơn tôi chắc?”
Mọi người đều chưa từng ăn loại trái cây mới lạ này.
Sau khi mọi người thưởng thức vị xong, bà lão tóc hoa râm dẫn đầu kia, bà ấy cầm dao, gõ gõ cái thùng: “Được rồi, nếm thử vị rồi thì mọi người làm việc đi.”
“Không nói đến người ta trả tiền công cao cho chúng ta, mà riêng Khảm Nhi thôi, cháu ấy cũng đã giúp chúng ta có được việc làm lớn như vây, chúng ta không thể để cháu ấy khó xử.”
Khảm Nhi vừa mượn dao về tới cửa, nghe được lời này, hắn trầm mặc, nhưng sau khi đẩy cửa ra lại tươi cười: “Bà Hồ, dao tới, dao tới rồi đây.”
Sau khi có dụng cụ, mọi người đầu lao đầu vào làm, không thể không nói, những người Khảm Nhi tìm, tay chân đều rất nhanh nhẹn, bọn họ cầm dao gọt trái cây, một dao đó đã rất nhanh thấy được thành phẩm.
Khương Thư Lan nhìn mọi người ra sức làm, cô nấu một nồi nước đậu xanh, đậu xanh nấu đến khi mềm, rồi cho đường phèn vào, ướp lạnh trong giếng nước một lúc.
Sau đó vớt lên cho vào trong chén, trên cái chén trắng lập tức bám một tầng hơi nước.
Nước rõ ràng rất lạnh mà Khương Thư Lan cũng bỏ được, cô cho rất nhiều đậu xanh, đường phèn đầy đủ, mỗi người một chén, uống xong toàn thân ai nấy cũng thoải mái.
Bọn họ càng dốc sức làm việc.
Hơn 7 giờ tối, những trái cây đều được làm xong, khoảng chừng có hơn hai mươi cái thùng gỗ.
Vì vậy có thể hiểu là có bao nhiêu.
Khương Thư Lan đưa tiền cho Khảm Nhi, để Khảm Nhi phát tiền cho từng người một, trước khi mọi người đi, cô còn cho mỗi người một ít trái cây, không nhiều lắm khoảng chừng ba đến năm cân.
Đầu tiên cô chọn ra hai sọt mà mọi người đã làm.
Một người chủ tốt đẹp như vậy, người tới làm việc đều tươi cười rực rỡ rời đi.
Bọn họ vừa đi, cái bếp lò trong nhà rất ít khi được dùng lập tức nổi lửa, Chu Trung Phong phụ trách nhóm lửa.
Khương Thư Lan vội vàng lấy trái cây đã rửa sạch ra, đầu tiên là măng cụt.
Cô nấu ở trong nồi, mặt cụt đã lột vỏ, rất dễ bị oxy hóa nên cô cũng không thể không nấu nó trước.
Đừng nhìn măng cụt nhiều, lột vỏ rồi cũng chỉ được mười thùng thịt quả.
Chu Trung Phong đổ một hơi vào hết hai thùng, cô mới kêu anh dừng lại.
Cô lấy một cái đũa cả lớn rồi bắt đầu đảo đều trong nồi.
Nóng hôi hổi.
Khương Thư Lan bọn họ bận rộn đến khí thế ngất trời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa…
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc nhìn nhau một cái, bây giờ đã hơn 10 giờ, ai còn tới đây?
Phải biết rằng lần này về, bọn họ cố ý không nói với ông nội Chu và bà nội Chu.
Bởi vì hai ngày nay quá bận rộn, bọn họ tính xong việc rồi sẽ đến viện dưỡng lão thăm hai ông bà.
Miễn cho hai ông bà đừng nhọc lòng.
Khương Thư Lan hơi dừng lại, Chu Trung Phong lập tức hiểu ý cô.
“Anh đi ra ngoài nhìn thử.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô tiếp tục bận việc.
Bên ngoài.
Trước khi Chu Trung Phong mở cửa đã có suy đoán, anh nhìn người tới, không ngoài ý muốn chút nào.
“Hứa Vệ Phương?”
Hứa Vệ Phương a một tiếng, hắn ta cợt nhả: “Chu Trung Phong, anh mang đồ ăn ngon đến cho cậu đây.”
Nói xong, hắn ta và cô vợ Cao Thải Hà nhà mình lấy đồ treo trên xe máy xuống.
Người này chỗ nào cũng tốt, chỉ có cái miệng kia quá gợi đòn.
Chu Trung Phong cũng quen rồi, anh không phản ứng hắn ta, mà nhìn Cao Thải Hà: “Trễ vậy rồi, đã làm phiền cô.”
Anh chẳng nói tới Hứa Vệ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận