Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 106:

Người từ trước đến nay luôn sĩ diện như cô ta, lúc này có chút hối hận rồi...
Cô ta có phải không nên chọn Trâu Dược Hoa hay không?
Hay là nên chọn Chu Trung Phong mới đúng?
Chỉ là bây giờ đã không còn thuốc chữa hối hận nữa.
Nhìn thấy bóng dáng quyết liệt rời đi của Trâu Dược Hoa, Giang Mẫn Vân chà chà chân, cô ta cũng muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến tương lai huy hoàng của Trâu Dược Hoa, tương lai là thủ phủ của anh ta, Giang Mẫn Vân liền cắn răng đi theo, thực sự không thể tin nổi!
Chuyện một học sinh chỉ tốt nghiệp cấp ba như Khương Thư Lan làm được mà một sinh viên đại học như cô ta lại không làm được, còn không lôi kéo được hai đứa nhỏ!
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong sau khi ra khỏi cục dân chính, liền đi thẳng đến quán chụp ảnh, lúc bọn họ đi đăng ký kết hôn vẫn chưa chụp ảnh với nhau.
Bọn họ đi chụp thêm mấy tấm nữa để cho cha mẹ vài tấm.
Quán chụp ảnh nằm ở hướng đông ngã tư của phố Bình Hương, có vị trí địa lý vô cùng tốt, người đến người đi, tiếng xe đạp kêu lên không ngớt.
Tinh thần và sức lực của người thành phố vốn không giống nhau, mặc áo ong liền mũ hay là mặc đồ màu lam đều là người lao động, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, đi trên đường cũng ưỡn ngực, cực kỳ tự hào về bản thân.
Khương Thư Lan rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, hướng về phía Chu Trung Phong nói: “Anh nhanh lên chút đi.”
Cô rất quen với phố Bình Hương, trước kia khi còn là cô gái ở nhà, cha Khương của cô đã đi khắp nơi để khám chữa bệnh cho mọi người.
Có lúc còn dẫn theo cả cô đi cùng nữa, vậy nên Khương Thư Lan sớm đã quen gần hết các con đường ở đây rồi.
Vừa đến quán chụp ảnh liền nhìn thấy ông chủ đang di chuyển máy ảnh, cầm khăn lau, lau liên tục đến khi trên máy ảnh không còn dính hạt bụi nào nữa, rõ ràng rất quý trọng máy ảnh.
Khương Thư Lan ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đồng chí, chúng tôi muốn chụp ảnh.”
“Đến đây!”
Ông chủ quán chụp ảnh cất khăn đi, đến khi nhìn thấy diện mạo của hai người, trong mắt ông chủ quán chụp ảnh liền hiện lên tia kinh ngạc: “Hai người đến để chụp ảnh cưới sao?”
Nói như vậy là vì mấy cặp vợ chồng son mới cưới sẽ luôn tới đây chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm.
Khương Thư Lan “vâng” một tiếng, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Chu Trung Phong, không chắc chắn mà nói: “Chúng ta chụp bao nhiêu tấm đây ạ?”
Chu Trung Phong suy nghĩ một lát: “Bốn tấm đi.”
Cha mẹ Khương Thư Lan một tấm, cha mẹ anh một tấm, bà nội một tấm, cuối cùng để bọn họ giữ một tấm.
Ông chủ quán chụp ảnh vừa nghe thấy lời này lập tức biết hôm nay mình kiếm được vố to rồi, chụp một tấm ảnh phải đến năm xu, tẩy rửa ảnh lại thêm năm xu nữa.
Người thường tới đây chụp ảnh đều là cắn răng mà chụp.
Những người được như hai bọn họ thực sự rất ít.
Ông ta nhất thời lớn giọng lên tiếng: “Được, hai người ngồi lên ghế đi.”
“Đúng rồi, chỗ đó đó, nữ đồng chí dịch vào một chút, đồng chí nam để đầu lệch qua chút, gần đồng chí nữ hơn đi.”
Khương Thư Lan vốn đang ngồi trên ghế vì để tránh dí sát vào người bên cạnh nên cố ý ngồi cách ra một chút.
Chỉ là không ngờ ông chủ quán chụp ảnh lại nhắc nhở như vậy, chỉ có thể ngồi sát vào đó.
Cô vừa sát vào, Chu Trung Phong cũng vừa vặn nghiêng đầu qua.
Hai người lập tức đầu chạm cằm, nhẹ nhàng bộp một tiếng, lập tức trong lòng như có lửa hoa bắn lên.
Hai người lập tức đồng thời hỏi nhau: “Không sao chứ?”
Ngữ khí không giấu được vẻ quan tâm, đang nhìn nhau, hai người lại không được tự nhiên mà quay đầu sang phía khác: “Không sao.”
Lại lần nữa cùng nhau trả lời cùng lúc, cả hai vô cùng ăn ý.
Ông chủ quán chụp ảnh cũng ăn ý như vậy, lập tức chụp lại được cảnh tượng này, tuy rằng không chụp được cận mặt, nhưng bộ dạng hai người đối mặt với nhau, trong ánh mắt cất giấu vẻ trìu mến cùng xấu hổ lại hoàn toàn không che giấu được.
Vừa nhìn qua liền biết là vợ chồng son, dù có vài phần xấu hổ, nhưng vẫn rất ngọt ngào.
Ông chủ quán chụp ảnh vô cùng vừa lòng, ông ta chỉnh lại máy ảnh rồi nói: “Được rồi, nào nào nào, cười lên đi, cười lên chút.”
Dừng một lúc, ông ta lại nhắc nhở: “Đồng chí nam, đừng căng thẳng như vậy, hai người kết hôn rồi mà, thử nghĩ xem vừa lấy về được người vợ xinh đẹp như vậy, cậu có vui không?”
Sao mà không vui cho được chứ?
Chu Trung Phong từ trước đến nay rất ít khi cười, anh nghiêng đầu qua nhìn Khương Thư Lan, khóe môi chợt chuyển động, cong môi lên cười.
Khương Thư Lan ở bên cạnh cũng ngồi ngay ngắn, mỉm cười với màn ảnh, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Chỉ nghe thấy tanh tách một tiếng.
Ông chủ quán chụp ảnh rồi cất máy ảnh đi: “Được rồi, chiều ngày mai hai người tới lấy ảnh chụp nhé, tôi sẽ nhanh chóng rửa ảnh cho hai người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận