Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 531:

Hơn nữa làn da hắn ta còn vô cùng trắng.
Tại cái nơi cằn cõi này, hắn ta so với sắc màu lúa mạch trên hải đảo, thật sự không hợp nhau.
Đây không phải là tiểu bạch kiểm thì là gì?
Trần Trí Cương buột miệng thốt ra.
Vẻ mặt Hứa Vệ Phương trở nên dữ tợn: “Anh nói ai là tiểu bạch kiểm hả?”
Cái gì mà một người ưu tú như phó đoàn Chu lại không cần.
Hắn ta thì thế nào?
“Cậu đó!” Vẻ mặt Trần Chí Cương đương nhiên, cậu ta đưa cánh tay của mình ra so, trong khoảng thời gian cậu ta ở rừng cao su, cậu ta đã sớm bị phơi thành màu da lúa mạch.
Cậu ta khua chân múa tay: “Cậu như này không phải tiểu bạch kiểm thì là cái gì?”
Nói xong, vẻ mặt Trần Chí Cương ghét bỏ: “Cậu chạy nhanh đi, người như cậu cũng muốn tiếp nhận rừng cao su á, tôi thấy cậu cũng không thua mấy tên ăn bám lắm.”
“Để phó đoàn Chu tới làm đi, tổ chuyên gia chúng tôi chỉ nghe phó đoàn Chu nói, bọn tôi cũng không biết tiểu bạch kiểm cậu là ai!”
Tùy ý tới một mình rồi muốn tiếp nhận rừng cao su, quản lí bọn họ, nghĩ muốn làm gì thì làm à?
Miệng của Trần Chí Cường rất độc, giống như kim ở đuôi con ong, chích người ta phát đau.
Cậu ta làm cho mặt Hứa Vệ Phương tức đến nỗi giống như một cái vỉ pha màu.
Một lúc lâu sau, một chữ hắn ta cũng không nói nên lời.
Tiểu bạch kiểm? Ăn bám?
Người đó còn có thể quá đáng hơn nữa không?
Hứa Vệ Phong hắn ta đi đâu mà không phải con cưng của trời, được người tung hô chứ?
Trước đó hắn ta chịu nhục ở chỗ của đội trưởng Triệu quê mùa kia, hắn ta tưởng rằng đó đã là nỗi nhục lớn nhất đời này.
Nhưng hắn ta không ngờ tới, cách nói chuyện của người này, không chứa từ ngữ thô tục, nhưng lại mang theo một cổ âm dương quái khí.
Khiến cho người khác không biết phản bác như thế nào mới tốt.
Trần Chí Cương thấy Hứa Vệ Phương bất động.
Vẻ mặt Trần Chí Cương cảnh giác, miệng hắn ta giống như súng máy, phập phập phập: “Cái người này sao còn chưa chịu đi vậy hả? Không phải là ăn bám thật đó chứ? Tôi nói cậu nghe, cơm của tổ chuyên gia chúng tôi, bọn tôi đều ăn không đủ, cậu muốn ăn bám thì đi tìm người phụ nữ của cậu đi, tìm chúng tôi làm gì?”
“Cậu như vậy mà là người tiếp nhận á? Tôi thấy cậu không khác mấy người đi xin cơm thì có.”
“Cút cút cút đi, nơi này của chúng tôi không bố thí.”
Vừa dứt lời, hắn ta không đợi Hứa Vệ Phương kịp phản ứng lại.
Mà đã trực tiếp phịch một tiếng, đóng cửa lại.
Một khắc đó, những người trong tổ chuyên gia vẫn luôn chán ghét cái miệng kia của Trần Chí Cương, lần đầu tiên bọn họ cảm thấy, cái miệng này của Trần Chí Cương dùng khá tốt.
Giáo thụ Từ cũng nói: “Người này mở miệng cũng không phải đều hỏng bét.”
“Loại người ăn bám như vậy, lần sau đừng mở cửa nữa, tổ chuyên gia chúng ta không phải nơi người nào cũng có thể vào được.” Nói xong, bỗng nhiên giáo thụ Từ nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, hôm nay đến lượt phó đoàn Chu dẫn chúng ta qua rừng cao su, sao anh ấy còn chưa tới?”
Lời này vừa được nói ra, mọi người đều nhớ tới lời nói trước đó của Hứa Vệ Phương.
Mọi người lập tức kinh hoảng: “Không thể nào. Tiểu bạch kiểm này không phải thực sự là người đến tiếp nhận rừng cao su chứ? Không được, tôi đi tìm sư trưởng Lôi đây, nếu người đảm nhận chúng ta là cậu ta, tổ chuyên gia chúng ta trực tiếp nhận lỗi rồi từ chức.”
Lúc trước khi bọn họ tới đây, bọn họ cảm thấy hải đảo này không tốt.
Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn với những người dân bản địa chất phác và đồ ăn ngon, càng đừng nói đến một người dẫn dắt tốt như Chu Trung Phong, bọn họ nhớ lúc trước mình phạm sai lầm gì, Chu Trung Phong sẽ dốc hết sức giúp bọn họ làm nghiên cứu.
Loại cộng sự tốt như này mà không còn, bọn họ đi đâu mà khóc đây?
Ngoài cửa.
Hứa Vệ Phương nghe cuộc đối thoại đó, vẻ mặt hắn ta dữ tợn, hắn ta đấm một quyền vào tường: “Chu Trung Phong, Chu Trung Phong, suốt ngày chỉ biết Chu Trung Phong, cậu ta đã bị mất chức, đã bị mất chức rồi, các người có biết hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận