Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 908:

Bành Văn Binh bọn họ lúc này đều có chút vui vẻ trở lại.
Nhìn thấy Chu Trung Phong với vẻ ấm áp như thế mà choàng khăn cho Khương Thư Lan, lực công kích liền trở nên rất lớn.
Đợi hai vợ chồng họ rời đi, người ở kế bên đột nhiên hỏi một câu: “Vợ của Chu Trung Phong là Khương Thư Lan, cô ấy căn bản là thần thánh phương nào vậy?”
Một người nhà quê lại biết được khẩu vị của hồng trà, cũng không chớp mắt, uống liền một hơi sáu ly, nhấc người lên một cái, cũng chẳng thấy run tay.
Rõ ràng là lần đầu tiên đến thủ đô, nhưng một lát sau, liền cùng những nhân vật có địa vị ở xưởng cán thép chụm chung lại với nhau.
Hơn nữa nhìn mà xem những ông lớn kia, thái độ đối xử với Khương Thư Lan, rất rõ là đang trong mối quan hệ hợp tác, chứ không phải là kiểu cao cao tại thượng.
Ngược lại, bọn họ rất coi trọng Khương Thư Lan.
Bành Văn Binh siết chặt chén trà, anh ta lác đầu: “Làm sao mà tôi biết được chứ?”
Lẽ ra là đang mượn cuộc gặp mặt của ngày hôm nay, nghe ngóng thử xem điều kiện của Chu Trung Phong bọn họ.
Kết quả là không moi được gì từ Chu Trung Phong.
Nhưng mà lại ngoài ý muốn biết được vợ của Chu Trung Phong không phải là người đơn giản, điều này lại càng khiến người khác thêm đau đầu đó.
Một bầy hổ còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại có thêm một sói nữa.
Nhìn mà xem, không một ai là dễ dàng giải quyết hết cả.
Hứa Vệ Phương vốn là định cùng bọn Chu Trung Phong đi cùng, nhưng nghĩ đến đám người này vẫn còn muốn tán gẫu nói chuyện.
Vì thế liền nhiều chuyện mà nán ở lại.
Hắn ta không ở lại, làm sao mà mách nước đưa tin cho Chu Trung Phong chứ?
Nghe xong, hắn ta phun vỏ hạt dưa ra, mở miệng nói: “Chị dâu của tôi, đúng là lợi hại rồi.”
“So với anh Chu của tôi còn lợi hại hơn nhiều.”
Lời nói thật thật giả giả khiến cho người khác mơ hồ, không thể hiểu rõ sự việc.
Nói xong, hắn ta tỏ vẻ thâm tường, quét mắt qua đám người đang có mặt ở đây: “Mọi người đừng có mà xem thưởng chị dâu tôi đấy.”
“Nếu không, bùm… thì sẽ có một kết cục giống như tôi đây, bị bộ đội hải đảo đuổi về.”
“Cứ như là chó chết chủ vậy!”
Hắn ta tự bôi đen chính mình, không một chút lưu tình.
Nói xong liền kéo theo Cao Thái Hà, leo lên trên xe mô tô của hắn ta, rời đi một cách phô trương khoe khoang.
Chỉ còn chừa lại những người đang có mặt ở đó, bọn họ không ngừng đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt của Bành Văn Binh tái nhợt rồi lại xanh, cứ tưởng rằng Chu Trung Phong cưới một người vợ quê mùa, không giúp sức được gì. Đây hiển nhiên là giả rồi.
Xem ra bọn họ phải bàn tính kỹ lại rồi.
Tứ hợp viện nhà Chu gia, e rằng không dễ dàng mà lấy được rồi.
Lăm le ham muốn có được tứ hợp viện đang trống không của Chu gia đó không ít người, nhưng Bành gia đang chiếm ưu thế.
Thẩm Thanh Giang thấy được vẻ mặt tham lam của Bành Văn Binh, cậu ta chau mày: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cậu ta vốn có mối quan hệ không tốt lắm với bọn họ.
Nhưng mà sau khi anh Phong rời đi, cậu ta cực kỳ cần có một người đưa mình vào trong hội nhóm, lúc này mới hòa chung một bè với đám người này.
Còn việc thật thật giả giả, chỉ có chính bản thân Thẩm Thanh Giang mới biết được.
Cậu ta vừa đi.
“A, đây là ý gì vậy, chẳng qua chỉ là con chó theo sau Chu Trung Phong.”
“Thật cứ tưởng Chu Trung Phong quay về, Thẩm Thanh Giang đây sẽ trở về như những năm tháng trước kia, được bảo vệ dưới phe cánh của Chu Trung Phong? Cũng không nhìn mà xem, Chu Trung Phong có quan tâm đến cậu ta không, huống hồ thêm là, kế bên người ta còn có thêm Hứa Vệ Phương, đã không thích mình, mà cứ bám theo đuôi người khác hoài, ai mà thèm Thẩm Thanh Giang, cả gia đình đang xuống dốc hết cả chứ, chó chết chủ.”
Thẩm Thanh Giang đi đến trước cửa phòng trà thì bước chân bị khựng lại.
Trong mắt lộ ra vẻ hơi áy náy khó chịu, nhưng lại rất nhanh chóng rời đi.
Cha thì buộc phải trao quyền lại cho cấp dưới, theo chân mẹ về ngoại sinh sống, đúng thật chính là đứa con ghẻ mà.
Hơn nữa cậu ta cũng mãi mãi cũng không hòa nhập vào bên trong được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận