Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1158:

Ai cũng đều như vậy, bọn họ đều dùng quần áo đựng, cũng không tham lam, sau khi hốt xong, sẽ đến lượt người sau.
Trước khi đi, người làm công mở miệng trước đó hơi do dự một chút, sau đó đi đến trước mặt Khương Thư Lan, có hơi ngượng ngùng: “Đồng chí, tôi muốn làm phiền cô một chuyện.”
Khương Thư Lan: “Anh nói đi.”
Người làm công kia gãi gãi đầu: “Tôi muốn hỏi cô một chút, trái cây này ăn như thế nào vậy?”
Bọn họ chưa từng thấy qua, huống chi là ăn.
Khương Thư Lan sửng sốt, cô tiện tay nhặt một trái xoài chín bị hỏng khoảng hai phần từ trên mặt đất lên, lột vỏ trước mặt bọn họ, thịt quả màu vàng ở bên trong lập tức lộ ra.
“Đây là quả xoài, sau khi lột vỏ thì ăn phần thịt quả màu vàng này, nhưng mà…” Khương Thư Lan dùng sức bẻ: “Mọi người nhìn xem, bẻ không được, bên trong có một vật cản, vật cản đó không thể ăn được.”
Mọi người bừng tỉnh: “May mà chúng tôi hỏi cô, nếu không bọn tôi không biết chỉ cho bọn nhỏ như thế nào nữa.”
Nếu cứ vậy mà gặm thì rất mất mặt.
“Còn quả kia? Quả này thì sao?” Trong tay đối phương cầm một quả măng cụt có hơi nát.
Khương Thư Lan không nhận lấy măng cụt đối phương đưa đến, mà cô lấy từ trong sọt ra một quả.
Quả chín rồi rất dễ lột vỏ, nhẹ nhàng bóp một cái, thịt quả màu trắng bên trong lập tức lộ ra.
Cô đưa cho mọi người: “Măng cụt này chỉ có thể ăn phần thịt quả màu trắng ở bên trong, mọi người nếm thử đi.”
Mọi người chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Sau khi bọn họ ăn xong, hương vị vẫn còn đọng lại: “Mùi vị ngon như vậy sao?”
Măng cụt, măng cụt.
Mọi người yên lặng nhớ kỹ.
Miễn cho lúc nói với con cái, bọn họ không biết gì.
Mọi người biết tên, biết cách ăn, ai nấy cũng đã ôm một đống trái cây, sau đó bọn họ không khỏi nói cảm ơn với Khương Thư Lan: “Cảm ơn đồng chí.”
Bọn họ là người khuân vác, từ trước đến giờ luôn bị người ta khinh thường.
Bọn họ được xem như những người ở tầng chót của thủ đô, kiếm tiền bằng sức lực.
Ở Sùng Văn kia, người ta nói, phía đông trù phú phía tây rộng lớn, còn Sùng Văn thì nghèo, Tuyên Võ rách nát, mà bọn họ lại ở Sùng Văn nghèo nhất kia.
Một đại tạp viện() có mười mấy phòng ở, mỗi phòng dồn vào mấy chục người, trên dưới đều để giường nằm, lối đi chật hẹp.
[Chú thích: (
) Đại tạp viện: một khoảng sân nơi nhiều gia đình sinh sống.]
Buổi tối nơi nào cũng có thể có người ngủ, đêm khuya đi tiểu, một khi không cẩn thận, dưới chân có thể dẫm lên hai người.
Đó là Sùng Văn, là nơi bọn họ đang ở, có rất nhiều người ở nơi khác muốn tới thủ đô định cư, nhưng đời đời đều ở nơi này của thủ đô.
Nghe không tệ, nhưng trong nhà đều nghèo đến mức kêu leng keng.
Tiền không dễ kiếm, mà con cái trong nhà lại nhiều, đừng nói quả xoài quả vài, ngay cả quả táo quả quýt bình thường nhất, bọn họ cũng không thể ăn thường xuyên.
Bọn họ mang về một quả quýt quả táo gì, bọn nhỏ đều giống như được ăn tết.
Đừng nói tới, nhiều trái cây như này, dường như bọn họ không cần nghĩ thì cũng có thể biết bọn nhỏ vui vẻ cỡ nào.
Mà bởi vì như thế, bọn họ càng thêm cảm kích bà chủ như Khương Thư Lan đây.
Sau khi bọn họ đi, ai nấy cũng trao đổi ánh mắt với nhau, lần sau mà đến đây làm việc, bọn họ sẽ dốc sức nhiều hơn nữa.
Khương Thư Lan không biết, một đống trái cây hỏng kia lại có thể thu mua được nhiều lòng người như vậy.
Cô sống quá tốt, hải đảo cũng là nơi nhiều trái cây, nên mới có đủ trái cây để ăn, ăn không hết mà vứt đi cũng chẳng ai thèm nhặt.
Ở thủ đô thì không như vậy, uống một miếng nước cũng đều là tiền.
Có người đến thị trường nhặt trái cây, có người lại đến nhặt đồ ăn, tất cả đều do nghèo đến phát hoảng.
Nhóm người làm công kia vừa đi, Khương Thư Lan kêu Khảm Nhi đến: “Tiền công phát đủ không?”
Bọn họ đều dựa vào một người một khối mà đưa tiền công cho Khảm Nhi.
Khảm Nhi gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh: “Đủ, chị dâu, trước đó chị đưa em 300, giờ dư lại không ít hơn 76 đâu.”
Đủ cho hai lần tiền công nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận