Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 346:

Được không? Khương Thư Lan nhẹ nhàng gật gật đầu.
Chu Trung Phong liền sải bước đi đến cách vách, trong chốc lát tiếng búa gõ đinh liền vang lên bốp bốp bốp.
Rõ ràng là rất ồn nhưng tại giây phút này lại khiến người ta cực kỳ an tâm.
“Cô ơi, thật ra dượng của cháu cũng rất không tồi đúng không ạ?” Lôi Vân Bảo nhìn sắc mặt của Khương Thư Lan, nhỏ giọng hỏi.
Rất không tồi sao? Vào giây phút đó Khương Thư Lan không thể không thừa nhận, Chu Trung Phong thật sự là trở về rất đúng lúc.
Cô không nói gì. Tiểu Thiết Đản tiếp tục: “Dượng cháu lớn lên đẹp trai tuấn tú, tiền lương cao, còn có thể chăm lo gia đình, cô ơi, cô nói xem người dượng tốt đến đốt đèn cũng tìm không thấy này biết tìm ở đâu đây?”
Đương nhiên những lời này cũng không phải là Tiểu Thiết Đản nói.
Mà lúc cậu bé ở nhà đã nghe người trong nhà nói qua không biết bao nhiêu lần.
Khương Thư Lan vẫn không nói chuyện, cô cười nhéo nhéo mặt Tiểu Thiết Đản: “Được rồi, cô biết rồi.”
Cô nói tiếp: “Con nít không nên nặng lòng, coi chừng lớn lên sẽ không cao được.”
Có những lời này hai đứa nhỏ cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Lôi Vân Bảo lẩm bẩm làu bàu: “Đàn ông đi tu sửa cửa sổ không nhiều đâu ạ, dượng của cháu là một trong số đó đó.”
Ông cụ non tận dụng mọi thứ để nói. Khương Thư Lan nhịn không được mà cười.
Chu Trung Phong sửa cửa sổ rất nhanh, trong vòng mười phút anh đã cài lại vị trí then cài cửa ở dưới một lần nữa.
Này còn chưa nói, anh còn quét dọn hết tất cả nước mưa bị thổi vào trong phòng.
Sau khi nhìn thấy tất cả đều không có vấn đề gì, lúc này anh mới đi đến phòng cách vách: “Mọi người qua đi!”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, thấp giọng nói một câu cảm ơn.
Chu Trung Phong bận rộn nên sắc mặt có hơi lạnh, anh quăng lại một câu: “Anh đi gánh nước.”
Lúc anh vừa mới quét nước thì nhìn thấy lu nước trong phòng bếp đã cạn.
Khương Thư Lan do dự: “Bây giờ mưa lớn quá, đợi chút nữa hãng đi!”
Cô không lấy nước được, nước trong nhà cơ bản đều do Chu Trung Phong gánh, hoặc là Hầu Tử và bốn mắt đến giúp đỡ.
Chu Trung Phong quay đầu lại nhìn cô: “Em đang lo lắng cho anh sao?”
Khương Thư Lan chần chờ một lát, gật gật đầu.
“Vậy được rồi, đợi lát mưa tạnh anh lại đi gánh.” Giọng điệu anh có chút vui sướng.
Một người lạnh lùng bình tĩnh như vậy nhưng một câu của Khương Thư Lan đã có thể quyết định tâm tình của anh.
Khương Thư Lan nhấp môi, không nói chuyện gì thêm.
Chu Trung Phong thoáng nhìn qua cô, dưới ánh đèn màu vàng, anh thấp giọng nói: “Buổi tối không cần nấu cơm, ăn cơm ở nhà ăn đi.”
“Hôm nay là thứ sáu, hẳn là nhà ăn sẽ có thêm món thịt kho tàu.”
Khoảng thời gian này chính là tuần mới bắt đầu. Điều quan trọng nhất là trong thời tiết mưa gió này không khí quá ẩm ướt, ống thổi cạnh bếp dù có thắp lửa thì sau một lúc cũng sẽ tự tắt.
Không cần tự mình nấu cơm đương nhiên Khương Thư Lan rất vui.
Cô gật gật đầu, nhìn về phía Lôi Vân Bảo: “Buổi tối cháu ở đây hay là về nhà họ Lôi?”
Chuyện sư trưởng Lôi tìm cô chính là chuyện của người lớn, cô không muốn liên lụy đến người đứa nhỏ.
Lôi Vân Bảo nhỏ giọng nói: “Cháu đã nhờ ông mua phiếu ăn, cháu muốn ở bên này ạ.”
Cậu bé không muốn rời xa Tiểu Thiết Đản, với cả cũng không muốn rời xa cô.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, nói với Chu Trung Phong: “Vậy là tổng cộng bốn người.” Dừng một chút lại hỏi: “Đủ tiền giấy không? Tiền để trong ngăn kéo, anh tự lấy đi.”
Tiền trợ cấp và tiền lương của Chu Trung Phong đều nộp cho cô.
Chu Trung Phong gật đầu: “Để anh tự lấy.”
“Đàn ông giấu tiền riêng không phải là đàn ông tốt.”
Đột nhiên Lôi Vân Bảo mở miệng, kiếm đâu ra được năm phần tiền đưa hết ra ngoài giao cho Khương Thư Lan: “Xem cháu đây, tất cả đều nộp hết lên cho cô.”
Sau đó cậu bé chớp chớp mắt nhìn Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản cũng có năm phần, lập tức đau đớn đưa ra cùng giao cho Khương Thư Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận