Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 307:

Nhất là Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều, Khương Thư Lan suýt chút nữa dọa cho bọn họ bay cả hồn phách ra ngoài rồi, thiếu chút nữa là phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô, như này vẫn còn bị coi là yếu đuối sao?
Đây là đang trêu ngươi hả?
Đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi, đội trưởng Trần dẫn theo Đinh Ngọc Phượng, hai người xách theo một chiếc túi lưới, bên trong có hai bình quýt ngâm.
Đây là món quà cự kỳ đắt.
Cũng là do Đinh Ngọc Phượng nghe nói, Khương Thư Lan quay về bị ốm, có chút băn khoăn thấp thỏm vậy nên mới chuẩn bị thứ này để mang qua.
Nhưng nhìn thấy doanh trưởng Trần cùng với Đinh Ngọc Phương mang món quà này tới cửa.
Hai cặp vợ chồng Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu đang chuẩn bị rời đi lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Một tay không tới cửa, một tay tràn đầy thành ý.
Thậm chí Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu còn có chút tức giận khi lúc trước đã nói với vợ mình rằng tay không tới cửa nhà người ta rất nhục nhã, nhưng vợ bọn họ lại nói không đáng phải tiêu tốn như vậy làm gì.
Bây giờ thì tốt rồi.
Doanh trưởng Trần cùng với Đinh Ngọc Phương vợ chồng nhà người ta tới đây để xin lỗi đều biết mang theo đồ tới, dường như khiến bản thân bọn họ càng giống như không hiểu lễ nghĩa hơn.
Tiêu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều cũng hiểu rõ mọi thứ, không khỏi trừng lớn mắt. Đinh Ngọc Phượng này tới cửa có mang theo đồ, sao lại không nói với bọn họ một tiếng?
Đinh Ngọc Phương không hề biết bọn họ tới cửa không mang theo chút đồ nào, ngược lại bắt đầu chào hỏi: “Hai người cũng tới thăm đồng chí Khương sao?”
Cô ta có chút thấp thỏm, không hề biết lễ vật này của bản thân có phải nhỏ quá không.
Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều ừ một tiếng, hai bên đều túm tay của chồng mình rồi rời đi: “Vậy hai người cứ vào thăm đi, chúng tôi có việc phải đi trước.”
Tống Vệ Quốc và đội trưởng Triệu không còn tâm trí nào để ở lại nữa, còn không quên nói với vợ mình: “Hôm nay chúng ta tay không tới đây không hay ho chút nào, em xem lần sau bớt chút thời gian chuẩn bị cho đồng chí Khương Thư Lan ít lễ vật đi.”
Lúc này không khí bắt đầu trở nên im lặng.
Đinh Ngọc Phượng có hơi ngạc nhiên, bọn họ vậy mà lại tay không tới cửa nhà người ta.
Tiêu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều hận không thể bóp chết chồng mình ngay tại chỗ này luôn!
Sao lại có thể vạch áo cho người xem lưng như vậy? Lại để cho nhiều người nhìn thấy, còn không có cách nào để cự tuyệt hết.
Chỉ có thể cười trừ mà ứng phó cho qua.
Nhưng mà đợi khi ra khỏi cửa, hai người bọn họ đều nhịn không được mà nhéo mạnh chồng mình: “Anh không quản lý chuyện trong nhà, không biết củi diêm mắm muối đắt như thế nào, anh có biết hai bình quýt của Đinh Ngọc Phượng đắt đến mức nào không?”
Hai bình đó phải đến năm đồng, còn phải thêm phiếu cung ứng đặc thù.
Đây đâu khác gì Đinh Ngọc Phương đang đứt ruột bỏ tiền ra mua đâu, bọn họ cũng không khác gì cô ta!
Dù sao chồng của Đinh Ngọc Phượng chính là một doanh trưởng, mà chồng bọn họ, một người là chính ủy, một người đội trưởng. Lời này thực sự không có khoa trương chút nào.
Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu đều thấy bất đắc dĩ: “Nếu không phải đồng chí Khương Thư Lan lần này chủ động tha cho em, em nghĩ chuyện này có thể giải quyết xong một cách dễ dàng như vậy được sao? Sao em không nghĩ rằng nếu tiếp tục truy cứu xuống, chức vị và mặt mũi này của đội trưởng Triệu với anh còn có thể giữ được sao?”
Nói ra tuy có hơi dọa người, nhưng lại là sự thật.
Nếu còn tiếp tục dung túng cho Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều lần nữa, về sau thực sự rất khó mà nói được bọn họ.
Khương Thư Lan cũng nói rất đúng, chuyện nhà mình còn không quản được thì làm sao quản được thiên hạ.
Lúc này Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều không nói gì được nữa, nhất thời trầm mặc với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận