Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 519:

Sư trưởng Lôi khô khan cười với tư lệnh Cao: “Người trẻ tuổi chính là như vậy, thẳng thắn, một lòng hướng tới sự nghiệp, chúng ta tới khảo sát, lại trở thành người vướng víu rồi.”
“Đi đi đi, chúng ta trở về văn phòng trước.” Ông ấy dừng một chút, trước khi đi còn không quên dặn dò Chu Trung Phong: “Trung Phong à, bên này của cháu giải quyết xong thì đến văn phòng một chuyến, báo cáo tình hình công việc cho bọn chú.”
Chu Trung Phong gật đầu.
Anh nhìn bọn họ rời đi.
Nhưng lại thấy Hứa Vệ Phương ngừng lại một chút.
Chu Trung Phong nhướng mày: “Cậu muốn ở lại giúp đỡ cõng những người già, phụ nữ và trẻ em à?”
Chỉ một câu, lập tức dọa cho Hứa Vệ Phương rời đi: “Cậu tự mình cõng đi!”
Trên người hắn ta mặc một cái áo sơ mi tốt nhất, chân mang giày da do nghệ nhân lâu đời nhất Thượng Hải làm ra, như thế sẽ không phải bị sự dơ bẩn làm hỏng sao.
Khương Thư Lan tò mò: “Bọn họ tới làm gì vậy?”
Chu Trung Phong nghĩ nghĩ: “Một đám đến ăn cơm chùa, không có việc gì làm.”
Tuy có hơi bất kính, nhưng đúng là như thế, công việc gì cũng đã có bọn họ làm, nhóm lãnh đạo chỉ cần ngồi ở văn phòng nghe báo cáo là được rồi.
Người bên cạnh nghe Chu Trung Phong trả lời như vậy, bọn họ không khỏi chậc lưỡi.
Loại lời này, Chu Trung Phong cũng dám nói, những lãnh đạo đó làm gì tới ăn cơm chùa, hay là không có việc gì làm chứ?
Bọn họ rõ ràng trăm công ngàn việc, bận đến sứt đầu mẻ trán.
Khương Thư Lan nghe xong cũng chỉ cười cười, cô không hỏi nhiều, mà cũng bận rộn công việc, nhóm người Chu Trung Phong phụ trách cõng những người già, Khương Thư Lan và Lê Lệ Mai phụ trách trẻ con.
Mỗi chiến sĩ cõng một người, bọn họ không hề ghét bỏ dơ bẩn, cho dù nóng nực, mệt mỏi, vất vả, bọn họ cũng không kêu một tiếng.
Chẳng qua người khác cõng ông lão nhỏ, ông ta đều không chịu, hoàn toàn là một ông lão kì quái.
Ông ta chỉ vào Chu Trung Phong: “Cậu là cấp trên, tôi muốn cậu cõng được chứ?”
Vốn nghĩ rằng ông ta làm khó dễ đối phương như vậy, đối phương sẽ không đáp ứng.
Chứ không ngờ tới, Chu Trung Phong không nói hai lời, anh trực tiếp cởi mũ ra, ngồi xổm ở bên cạnh ông lão nhỏ, giọng nói lạnh nhạt, nhưng lộ ra mấy phần thật lòng: “Lên đi ạ.”
Ba chữ ngắn ngủi nhưng lại làm ông lão nhỏ ngẩn ra.
Những người bên cạnh cũng sửng sốt, bọn họ bất giác nhìn sang.
Khương Thư Lan và Lê Lệ Mai đang dỗ bọn nhỏ, tất cả cũng dừng động tác trong tay.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến, Chu Trung Phong đối với việc ông lão nhỏ làm khó dễ như vậy, anh lại không nói hai lời, mà trực tiếp đưa lưng qua cõng.
Ngay cả người trong cuộc như ông lão nhỏ cũng phát ngốc, nói như thế nào nhỉ, dù sao Chu Trung Phong cũng là người có chức vị, người có chức vị nào mà không có giá đâu chứ?
Vốn dĩ nghĩ rằng có thể làm khó dễ đối phương, vậy mà đối phương lại đồng ý.
Ông lão nhỏ do dự, cuối cùng ông cũng đặt cánh tay lên.
Chu Trung Phong chống một tay, đứng người dậy, anh dặn dò người sau lưng: “Ôm chắc vào nhé ạ.”
Anh đi rất vững vàng, không có xóc nảy gì cả.
Cái tâm tư làm khó dễ ban đầu của ông lão nhỏ, lúc này cũng dần trở nên yên tĩnh, không biết ông ta nghĩ tới cái gì, nhìn thấy đây không phải là đường về dân tộc Lê, ông ta không khỏi hỏi: “Hậu bối, cậu muốn cõng tôi đi đâu?”
Chu Trung Phong: “Đi phòng y tế của quân đội.”
Ông lão này đã hơn 60 tuổi, một thân xương cốt của ông ta, cõng cũng không được hai mươi cân.
Với lại ông ta đã sống ở ngoài trời một thời gian dài như vậy, e là có bệnh kín, vẫn nên kiểm tra một chút mới yên tâm.
Ông lão nhỏ không nói nên lời, trong lòng khó chịu, một lúc lâu sau, ông ta mới hừ hừ nghẹn ra một câu.
“Hậu bối, cậu không hận chúng tôi sao?”
Sự tồn tại của bọn họ, làm chậm trễ công việc của quân đội, cũng làm liên lụy đến tiến độ của rừng cao su.
Nhìn tình huống hôm nay, e rằng lãnh đạo ở phía trên đều đã tới, nhất định là bị kinh động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận