Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 293:

Lúc này mới bỏ ra, từ từ đổ vào trong mặt bát, để đến khi không còn nóng nữa.
Đánh thức Khương Thư Lan dậy, lúc này toàn thân của Khương Thư Lan hoàn toàn nóng ran hết lên rồi, phát sốt chính là như vậy, càng để về đêm thì nhiệt độ cơ thể sẽ lại tăng lên càng cao.
Cứ chuẩn bị thuốc Đông y trước, thuốc An Nãi phải gần đến nửa đêm nếu sốt cao quá thì sẽ cho uống.
Lúc thuốc đắng rơi vào trong miệng, Khương Thư Lan còn có chút hoang mang: “Em không muốn uống đâu.”
Dù có người nhà làm nghề thầy thuốc, hương vị mà cô nếm nhiều nhất từ nhỏ đến lớn vẫn là vị của mấy loại thuốc Đông y này.
Cô cực kỳ mẫn cảm, thuốc còn chưa uống hết, Khương Thư Lan đã trực tiếp ngậm chặt miệng lại.
Chu Trung Phong không còn cách nào khác ngoài việc đặt bát thuốc lên trên bàn, giúp cô dựa người vào thành giường, thấp giọng dỗ dành cô: “Thư Lan, ngoan nào, uống hết số thuốc này thì mới có thể giảm sốt được.”
Chu Trung Phong chưa bao giờ nghĩ thanh âm của bản thân sẽ có thể ôn nhu đến mức này.
“Bị sốt sao?”
“Phát sốt thì phải uống thuốc.”
Khương Thư Lan mơ mơ màng màng mà uống mấy ngụm thuốc, nhất thời cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhó lại một chỗ, cũng may mà Chu Trung Phong phản ứng nhanh chóng, đúng lúc cho vào miệng cô một viên đường phèn.
Lúc này mới miễn cưỡng giảm bớt được vị đắng.
Thấy Khương Thư Lan không nhíu mày nữa, Chu Trung Phong mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy thu dọn chén thuốc.
Vừa đứng lên thì lập tức nhìn thấy hai đứa nhỏ.
Tiểu Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo đang đứng ở đầu giường, nhỏ nhẹ không dám nói tiếng nào.
Khương Thư Lan bị ốm, Chu Trung Phong cũng không chăm sóc nổi bọn họ, càng không có tâm tư để trông nom hai đứa nhỏ.
Anh nghĩ nghĩ, sau đó ngồi xổm xuống, thương lượng với bọn họ: “Thiết Đản à, tối nay dượng phải chăm sóc người bệnh, vậy nên tối nay cháu cùng với Lôi Vân Bảo tới nhà họ Lôi ngủ có được không?”
Trong mắt Chu Trung Phong, đứa nhỏ nhà họ Lôi ở nhà anh lâu như vậy, Thiết Đản tới nhà họ Lôi ngủ một đêm coi như là trao đổi bình thường thôi, không có ai được lợi hơn từ ai hết.
Thiết Đản suy nghĩ một lát: “Vậy được rồi, thế thì khi nào cháu có thể quay về được ạ?”
Chu Trung Phong: “Đợi khi nào cô của cháu khỏe rồi thì cháu có thể quay về.”
“Còn cháu thì sao?” Lôi Vân Bảo hỏi theo.
“Cháu cũng vậy, nhưng lúc tới không thể làm vợ chú mệt thêm, nếu không thì chú sẽ đánh hai đứa.”
Lời này khiến cho Lôi Vân Bảo thoáng thở dài một hơi, quay đầu thu dọn bao quần áo của mình, trước khi rời đi còn không quên nhìn qua Khương Thư Lan một cái, nhỏ giọng nói: “Cô, cô nhanh chóng khỏe lại nhé.”
Tiểu Thiết Đản cũng có chút lưu luyến, nghĩ nghĩ gì đó rồi lại dặn mấy câu: “Dượng à, thuốc sốt kia, ông nội cháu nói là phải uống ba bữa mới được dừng.”
Cậu bé nhớ rõ thuốc của cha, hình như cũng phải uống ba bữa.
Sẽ là như vậy nếu cậu bé nhớ không lầm.
Chu Trung Phong có chút ngạc nhiên: “Được rồi, dượng biết rồi, đợi khi cô cháu khỏe lại, dượng sẽ đón cháu quay về.”
“Vâng.” Thiết Đản nhỏ giọng nói: “Vậy chú nhất định phải đón cháu về đó!”
Cậu bé chính là đứa nhỏ luôn không có cảm giác an toàn.
“Chắc chắn rồi.”
“Ngoắc tay.”
Đợi khi hai đứa nhỏ đi rồi, Chu Trung Phong mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đi tới phòng bếp, bắc bếp lên bắt đầu nấu cháo.
Nhìn trong tủ bếp, trứng gà cũng không còn nữa.
Anh nhíu mày, đi một chuyến tới phòng ngủ nhìn thoáng qua Khương Thư Lan, cô đang ngủ rất sâu, Chu Trung Phong ghé vào tai cô gọi mấy tiếng, đều không có động tĩnh gì hết.
Chu Trung Phong nhanh chóng đi ra cửa, đi thẳng đến phòng bếp của căn tin rồi mở miệng: “Cho tôi sáu quả trứng muối.”
Mua một lúc sáu quả.
Dù là sĩ quan hậu cần cũng chịu không nổi: “Tiêu chuẩn hiện tại của chúng tôi là mỗi ngày mỗi người chỉ được mua một quả thôi.”
Chu Trung Phong: “Cứ ghi nợ vào đó giúp tôi.”
Anh mở tủ bát trong phòng bếp ra, lấy ra một cái bình, bình đó là căn tin dùng để đựng trứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận