Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 316:

Đợi đến khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, mỗi người xách theo một con gà, nom hai con gà như sắp bị bóp chết rồi, hít vào thở ra liên tục.
Đến đây, sư trưởng Lôi cười không nổi nữa. Hai con gà mái duy nhất trong nhà, sợ sẽ phải đem đi ăn mất.
Lúc này ông ấy hùng hổ nghiêm mặt lại: “Hai đứa trộm gà của đồng chí Ngô làm gì?”
Lôi Vân Bảo than thở một tiếng: “Cháu định trồm gà mang đến cho cô bồi bổ một chút, kết quả là cô không cần, còn đánh bọn cháu một trận.”
Cậu bé xòe bàn tay sưng đỏ của mình ra, thấp giọng nói: “Ông nội, bà nội Ngô, bọn cháu biết ăn trộm gà là không đúng, cô cũng đã phạt bọn cháu rồi, có thể đừng phạt bọn cháu nữa có được không?”
Cách thức này, hai bọn họ đi trên đường đã bàn bạc qua với nhau rồi.
Về đến nhà lập tức chủ động nhận sai, chủ động xin tha.
Thấy Tiểu Thiết Đản chủ động nhận sai nên chỉ bị đánh một cái, còn cậu bé lại bị đánh đến ba cái.
Vừa nhìn thấy bàn tay nhỏ bé sưng đỏ hết lên.
Sư trưởng Lôi cùng với đồng chí Ngô liếc nhìn nhau, đều có chút đau lòng.
Nhưng không ai nói là bản thân đau lòng hết.
Dù sao bọn nhỏ làm sai thì bị phạt là chuyện đương nhiên, vậy mà lại làm khó cho Tiểu Khương rồi.
Sư trưởng Lôi nén đau lòng, lên tiếng đầu tiên: “Đánh là đúng rồi!”
“Trộm đồ thì rất đáng bị đánh, không đánh đau, hai đứa sẽ không biết đúng sai là thế nào.”
“Nói xem hai đứa về sau còn dám ăn trộm gà nữa hay không?”
Lúc này hai đứa nhỏ đều cúi đầu xuống, vứt con gà mình xách xuống đất.
“Không trộm nữa ạ.” Không bao giờ ăn trộm nữa.
Đánh tay đau gần chết.
“Tại sao hai đứa lại đi trộm gà?” Đồng chí Ngô tuy rằng đau lòng, nhưng bà ấy lại rất tò mò, trong nhà không hề để bọn họ phải nhịn đói, bữa nào bữa nấy đều được ăn uống rất thoải mái.
Đi ăn trộm gà làm cái gì?
Bà ấy hoàn toàn không hiểu được, một con gà này ăn đến mấy ngày cũng không hết được.
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản liếc mắt nhìn nhau một cái, nhỏ giọng nói: “Cô cháu bị ốm, cần phải bồi bổ dinh dưỡng.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Bà nội Ngô, bà cũng nói rồi mà, người bị ốm cần phải bồi bổ cẩn thận.”
Lúc này đây lại lôi bà ấy vào sao?
Nhìn vào hai con gà mái mà bà ấy cung phụng như tổ tông kia, giờ phút này đây càng bắt đầu giận hơn.
Đồng chí Ngô lúc này đau lòng vô cùng, cho mỗi người một tát vào mông.
“Bồi bổ gì đó cũng không cần phải đến mức trộm đồ như vậy!”
“Xem ra đồng chí Tiểu Khương làm đúng rồi, không đánh hai đứa thì hai đứa không biết mình phạm sai lầm được.”
“Nhìn xem hai con gà này sắp bị chết ngạt hết rồi.”
Đồng chí Ngô nhận lấy gà từ tay hai đứa nhỏ, phát hiện gà đã sắp chết hết rồi, ánh mắt cũng không buồn đảo quanh nữa, đau lòng không chịu được.
Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản cũng biết bản thân làm sai rồi.
Tiểu Thiết Đản xung phong nhận việc: “Cháu có thể cứu được gà.”
Coi như là lấy công chuộc tội.
Lúc này đồng chí Ngô và sư trưởng Lôi đồng loạt liếc mắt nhìn nhau một cái: “Hả? Cháu định cứu như thế nào?”
Hai con gà này đều sắp chết đến nơi rồi. Làm sao mà cứu được nữa đây?
Thiết Đản không nói gì hết, nhanh chóng đi đến trước mặt hai con gà, nắm lấy cổ gà, thổi phù vào miệng gà, hai miệng kề nhau bắt đầu thổi.
Đồng chí Ngô thấy vậy nhanh chóng tóm lấy gà, coi như để tránh cho Tiểu Thiết Đản không môi chạm môi với con gà kia.
“Cháu....”
Cũng không biết phải nói sao cho đúng nữa.
Không thổi được khí vào, Tiểu Thiết Đản há hốc mồm: “Bà nội Ngô, cháu thấy đây là cách cứu người, chắc cũng sẽ cứu được gà mà.”
Thổi khí qua miệng với nhau, đến con người còn sống được nói gì đến gà.
“Cháu định miệng kề miệng với nó thật sao?!”
Gà rất bẩn và đầy dịch bệnh, còn có thể có hạch nữa.
Nếu như môi chạm môi, mồm mép sẽ dính bẩn đến rửa không sạch mất.
Đồng chí Ngô quả thực không biết nên nói gì cho phải nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận