Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 663:

“Chúng ta được làm ông làm bà rồi à?”
Con trai bọn họ còn chưa nuôi? Thế mà một phát thành ông nội bà nội rồi hả?
Như thế nào cũng không thấy chân thực!
Vừa nói ra lời này, Chu Nghĩa Khôn mới định thần lại, ông hung hăng lau mặt mình.
Người đàn ông cả sự nghiệp ở trên cao làm chỉ huy, ấy thế mà lúc nói đến quan hệ máu mủ thân tình lại rối tinh rối mù.
Những gì ông nghĩ lúc tới này, không phải bên cạnh các con thì chính là cho tiền.
Chu Nghĩa Khôn trên mặt nho nhã, tràn đầy nghiêm túc, mang theo vài phần đề nghị: “Hay là chúng ta đi xem Thư Lan thế nào đi?”
“Không được, súng phòng không 40mm còn chưa nghiên cứu xong, lúc đầu tôi đã thề nếu như không nghiên cứu được súng phòng không 40mm, cả đời này của tôi cũng không ra khỏi căn cứ Tây Bắc.”
Sau đó ông như nghĩ tới điều gì, đột nhiên chạy tới tủ đầu giường lục lọi, tìm không thấy, không khỏi quay đầu lại hỏi.
“Bà Đường, sổ tiết kiệm của chúng ta đâu rồi?”
“Mau đem toàn bộ sổ tiết kiệm gửi cho Thư Lan đi!”
Vừa dứt lời, Đường Mẫn Hoa Không nhịn được trừng mắt liếc ông một cái: “Cái này còn cần ông phải nói sao?”
Bà cắn trái xoài khô, trừng mắt nhìn Chu Nghĩa Khôn, giọng giận dữ: “Nếu để cho ông biết sổ tiết kiệm của chúng ta ở đâu, vậy thì tôi còn làm sao được coi là nóc nhà?”
Nói xong, Đường Mẫn Hoa đi tới gầm tủ đầu giường, từ trong tường móc ra một viên gạch.
Sau đó lấy tiếp ra một cái túi nhựa, nếu như Chu Nghĩa Khôn không nhìn lầm thì đây là sổ tiết kiệm của nhà họ?
Giấu ở trong một cái nhìn như hang chuột?
Chu Nghĩa Khôn: “...”
Một lúc sau.
Ông nâng trán: “Đồng chí Đường Mẫn Hoa, bà tốt xấu gì cũng được coi là phần tử trí thức cấp cao, bà lại giấu sổ tiết kiệm trong hang chuột, cái này có gì đó sai sai thì phải?”
Nếu để ông đi tìm, sợ là cả đời này cũng không tìm thấy.
Đường Mẫn Hoa thổi rớt tro bụi ở phía trên: “Dù sao nơi không tìm thấy thì đều là nơi tốt.”
“Ông quan tâm tôi giấu chỗ nào làm gì?”
Bà mở sổ tiết kiệm nhìn một chút, có chút ít, bà nhíu mày: “Mới một ngàn rưỡi, chỗ này cũng quá ít.”
Đường Mẫn Hoa đi vòng vòng ở trong phòng một hồi: “Không được, không được, tôi qua phía bên mấy đồng chí nữ thu gom một ít phiếu chứng, ông qua bên mấy đồng chí nam kia vơ vét, đến nửa giờ mười lăm giây sau, tập hợp trong nhà chúng ta, thuận tiện báo tin cho Tiểu Tần biết để đi lấy đồ vật.”
Chu Nghĩa Khôn: “...”
Vợ ông chính là như vậy, cả đời này đều là hấp tấp.
Sau mười phút.
Đường Mẫn Hoa nắm tay lão đồng chí: “Ôi, chị gái, dù sao chúng ta ở chỗ này cũng không dùng được phiếu chứng, như vậy chị cho em phiếu chứng, lần sau con dâu em gửi hải sản tới, em lại gửi cho chị thêm một phần.”
“Đúng, không sai, cũng là một mình gửi cho chị một phần, còn có hoa quả sấy cũng gửi cho chị, nếu con nó không có gửi, Đường Mẫn Hoa em cam đoan chính mình sẽ đem những phần này cho chị.”
Thế là dựa vào biện pháp này, Đường Mẫn Hoa một hơi góp nhặt được một đống phiếu chứng.
Một bên khác.
Chu Nghĩa Khôn không kìm được sắc mặt, trong tay ông nắm một mớ tôm khô, tìm đến văn phòng của lão đồng sự xưa, vừa bước vào đã ăn ngay một con tôm trước mặt họ.
Cũng không nói chuyện.
Ánh mắt mọi người đều là lục quang: “Lão Chu, đây là tôm biển hả ông? Từ nơi nào lấy ra được thứ tốt như vậy?”
Lại nói ở Tây Bắc, món hải sản khô này chẳng lẽ lại không phải là đồ tốt hay sao?
Vấn đề này được nói lại đúng như ý muốn của Chu Nghĩa Khôn, ông cười ha hả: “Con dâu tôi đặc biệt gửi đến đây cho chúng tôi.”
Cố tình nhấn mạnh hai chữ đặc biệt.
Người bên cạnh cũng sững sờ, tiến lên muốn đoạt lấy tôm từ tay Chu Nghĩa Khôn.
Đều là lão đồng nghiệp trong suốt cuộc đời, cũng là thẳng tới thẳng lui.
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ vừa đưa tay ra, Chu Nghĩa Khôn đã tránh đi: “Chờ một chút…”
“Quên nói với mọi người.”
Ông hắng giọng nói, nhìn thoáng qua trong văn phòng, một đám lão già nát rượu, cực kỳ trịnh trọng nói: “Con dâu tôi mang thai, tôi sắp lên chức ông nội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận