Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 270:

Như vậy thì anh ta mới dám theo đuổi cô ta, nếu không đến cả việc nói chuyện cùng cũng khiến Cao Thuỷ Sinh cảm thấy như thể đang làm phiền cô ta.
Bởi vì bản thân cảm thấy mình không xứng.
Trịnh Hướng Đông càng cảm thấy có hứng thú mà nhìn anh ta: “Không có chuyện đó đâu, phụ nữ rất tuyệt tình, nếu như cô ấy thực sự thích anh, dù anh không có gì trong tay thì cô ấy vẫn thích, nếu như đã không thích anh thì dù anh có mọi thứ trong tay cô ấy vẫn không thích.”
Nhìn hắn là biết, hắn có gia thế, học lực, tiền tài, tướng mạo, không thiếu thứ gì hết.
Nhưng Khương Thư Lan vẫn không thích hắn.
“Không giống vậy đâu, nếu như điều kiện của tôi tốt hơn chút thì tôi đã có đủ dũng khí để theo đuổi cô ấy rồi.”
Chứ không giống như bây giờ, từ trước đến giờ chưa từng dám mở miệng, đối phương cũng đã gả cho người ta rồi.
Lúc này đây Trịnh Hướng Đông cũng trầm mặc.
Hắn đứng dậy nói: “Được rồi, anh cứ suy xét việc của mình đi, tôi đi theo đuổi người phụ nữ của tôi đây.”
Cao Thủy Sinh nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, đứng dậy sờ quanh người, rút ra một cây cỏ tranh: “Cái này cho anh!”
Đây là thứ duy nhất anh ấy có thể tìm được, là thứ đồ ăn vào rất ngọt miệng.
Lấy điều kiện của Trịnh Hướng Đông mà nói, chưa cần tới loại cỏ tranh này, cho dù là kẹo đường hắn cũng không thèm.
Chỉ là, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt này co ro lấy cho hắn một cây cỏ tranh. Trịnh Hướng Đông cũng không biết phải làm sao mới tốt, ma xui quỷ khiến mà nhận lấy cây cỏ, lại lấy cây thuốc trong bao thuốc đã mở được nửa tháng trên người mình đưa qua cho Cao Thủy Sinh: “Trao đổi.”
Dứt lời, hắn nghênh ngang mà đi khỏi đó.
Cao Thủy Sinh nhìn theo bóng dáng tiêu sái của hắn, trong mắt liền hiện lên tia hâm mộ to lớn.
Anh ta tới khi nào thì mới có thể giống như hắn, được sống thoải mái sung sướng như vậy đây?
Thậm chí là mái tóc đã bạc trắng của Trịnh Hướng Đông trong mắt Cao Thủy Sinh cũng là mong muốn không thể đạt được.
Cả đời này anh ấy cũng sẽ không thể giống được như Trịnh Hướng Đông, vì Giang Mẫn Vân mà làm bất cứ chuyện gì.
Bởi vì trên lưng anh ấy còn có củi, còn có cuộc sống, người cha đang mang bệnh cùng với không biết bao nhiêu em trai em gái.
Cuộc sống anh ấy có lẽ từ đầu đến cuối đều đã cố định như vậy rồi, nghèo hèn, tay trắng, không in được bất kỳ dấu vết gì, ngấm vào đến tận xương tủy rồi.
Anh ta từ trước đến giờ chưa từng xứng đáng có được tình cảm của ai.
Trịnh Hướng Đông đi ra khỏi đội sản xuất, đi thẳng đến nhà ngang của khu nhà tập thể trong nhà máy cán thép.
Lúc này đây, tầng ba của khu nhà tập thể ở nhà máy cán thép cũng đang ầm ĩ hết lên.
“Cái người đàn bà này muốn bỏ đói chúng tôi đến chết sao?”
Vẻ mặt Tiểu Trâu Dương tức giận xốc hết nồi ở phòng bếp lên, thấy không có gì hết, tức giận nói: “Tôi biết ngay từ đầu dì vốn không tốt đẹp gì mà.”
“Chỉ muốn cướp cha của chúng tôi đi thôi!”
Giang Mẫn Vân nghe thấy vậy thì nói: “Dì có lấy được ít bánh hành ở căn tin, đói thì chúng ta cùng đi ăn thôi.”
“Tôi không cần, tôi không cần đồ ăn ở căn tin, tôi muốn ăn đồ mà dì nấu.”
Tiểu Trâu Dương ngồi xuống đất khóc lóc om sòm.
Trâu Mĩ cũng khóc lóc theo, ồn ào đến mức khiến cho cô ta đau hết cả tai.
Giang Mẫn Vân thực sự quá mệt mỏi rồi, làm ca đêm ở phân xưởng thực sự khiến cho cả người cô ta đều mệt mỏi đến không chịu được, lúc này lại phải nghe tiếng khóc cùng với tiếng làm ồn, nhất thời chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc vô cùng.
Cô ta cố nén lại cơn tức giận mà giải thích: “Mấy hôm trước dì có nấu cơm, con đều lén cầm đi cho heo ăn.”
Vậy sao còn bắt cô ta nấu làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận