Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 997:

Lê Lệ Mai cầm ly tráng men lại uống một ngụm, vội nhấc tay: “Em em em, em có biện pháp.”
Lời này vừa được nói ra, không chỉ là Khương Thư Lan, ngay cả nhóm sĩ quan hậu cần bọn họ cũng đều nhìn lại đây.
“Biện pháp gì?”
“Chị à, chị quên mất dân tộc Lê bọn em vẫn luôn hợp tác cùng với bộ đội sao? Ngay cả mứt chúng em cũng làm, tuy rằng hàng trữ của cái này không nhiều lắm, nhưng một ngàn cân khẳng định là có.”
Sau đó, cô ấy dừng một chút, nghĩ nghĩ nói: “Tuy nhiên, rau củ sấy khô thì không có nhiều lắm. Ba ngày trước em đề nghị người trong tộc bắt đầu làm, nhưng mà tiếc là làm được không quá 800 cân.”
Thời điểm trước đây Khương Thư Lan làm rau củ sấy khô, cũng không giấu Lê Lệ Mai, thậm chí còn trực tiếp đem Lê Lệ Mai về nhà.
Cách thức chế biến rau củ sấy khô, Lê Lệ Mai cũng biết.
Khương Thư Lan nghe vậy, lập tức vui sướng mở to hai mắt: “Lệ Mai, em nói thật sao?”
Lê Lệ Mai gật đầu: “Ba ngày trước nhà xưởng bị cháy, em liền biết chắc chắn chị sẽ thiếu hàng hóa, cho nên em liền sắp xếp trước, tuy nhiên thời gian vẫn quá ngắn, hàng hóa làm được vẫn không nhiều.”
Hơn nữa, người dân tộc Lê bọn họ không phải chuyên nghiệp như nhân công nhà máy.
Cho nên làm việc cũng không được thuận tay như vậy. Lúc này mới dẫn tới ba ngày cũng tích cóp không được bao nhiêu hàng hóa.
Nhưng mà đối với nhóm Khương Thư Lan mà nói, đây chính là mưa rơi ngày hạn.
“Hàng của tộc nhân Lê, toàn bộ đều được bán cho bên bộ đội sao?”
Lê Lệ Mai gật đầu: “ Đúng như vậy, chị, cái này vốn dĩ chuẩn bị cho chị mà.”
Sau đó, cô ấy lè lưỡi: “Nếu như chỉ mình em làm, em sẽ không thu tiền, nhưng lần này mời không ít người trong tộc, lại làm ngày đêm không nghỉ. Hơn nữa còn nguyên vật liệu, cho nên yêu cầu một chút xíu tiền, chị, chị yên tâm tuyệt đối không mất nhiều đâu.”
Khương Thư Lan không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, giống như được ngâm vào cam lộ vậy, cô đột nhiên tiến lên ôm lấy Lê Lệ Mai.
“Lệ Mai, cảm ơn em.”
Lê Lệ Mai bị ôm đến cứng ngắc, sau đó, cô ấy không kìm được mà bật cuời: “Chị, giữa hai ta sao còn cần nói lời cảm ơn chứ.”
Tình cảm giữa hai người vốn dĩ không cần phải làm vậy.
Khương Thư Lan nhìn đến Lê Lệ Mai vẫn là bộ dạng tùy tiện trước sau như một.
Cô thấp giọng nói: “Giữa chúng ta giao tình là giao tình, còn phải nói lời cảm ơn, nếu như không phải em tìm chị đưa hàng hóa tới, nhà máy chúng ta lần này còn không biết phải đền bao nhiêu tiền đây.”
“Chưa kể tiền hàng đền bù này liền dựa theo giá cả bán lẻ bên ngoài. Lệ Mai, em đừng từ chối, đây là thứ mọi người nên được.”
Dân tộc Lê không chỉ có một mình Lê Lệ Mai, mà là tất cả mọi người trong tộc.
Kỳ thật Lê Lệ Mai hơi xấu hổ khi lấy tiền, cô ấy cảm thấy bản thân thu cái giá phí tổn, đều có chút không mở miệng được.
Nhưng mà Khương Thư Lan lại không thuận theo côấy, nhanh chóng cùng sĩ quan hậu cần phối hợp.
Quyết định trước tiên đem một đám hàng hóa từ dân tộc Lê mua về, giá cả liền dựa theo giá mà họ bán ra ngoài.
Như vậy, thực ra bọn họ cũng không có chịu tổn thất số tiền này, đơn giản chỉ là một cái qua tay.
Xác định hàng hóa có thể chuẩn xác mà xuất ra ngoài, Khương Thư Lan liền bắt đầu chuẩn bị thanh toán sổ sách.
Lúc trước không phản ứng là bởi vì có chuyện quan trọng hơn.
Chờ sau khi Khương Thư Lan đưa Lê Lệ Mai rời đi, lại lần nữa quay lại văn phòng.
Nhìn lướt qua văn phòng mười mấy con người, giọng nói cô nhàn nhạt: “Vấn đề tuy được giải quyết hơn phân nửa, nhưng lần này nhà xưởng cháy là bởi vì cá nhân thất trách gây ra đúng không?”
Khương Thư Lan vừa hỏi lời này, toàn bộ văn phòng đều trở lên yên tĩnh.
Khương Thư Lan ở những nhà máy này có thân phận rất đặc biệt.
Nói cô mặc kệ nhà máy hoạt động, nhưng hoa hồng lại chia trực tiếp cho cô. Nhà máy xảy ra chuyện cũng tìm cô, tìm đơn đặt hàng cũng là cô luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận