Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 306:

Một là cô, hai người còn lại chính là Miêu Hồng Vân cùng với Vương Thủy Hương.
Ngay từ đầu chỉ xin lỗi cô, cô đã cảm thấy kỳ quái rồi.
Bị liên lụy khi ấy không chỉ có một người, mà còn có Miêu Hồng Vân cùng với Vương Thủy Hương.
Nghe thấy lời của Khương Thư Lan, Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nói với Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân: “Thật sự xin lỗi.”
Lời xin lỗi nói ra là thật tâm thật lòng, không còn giống như bị cưỡng ép như lúc vừa rồi nữa.
Vương Thủy Hương hừ một tiếng: “Chúng tôi không dám nhận.”
Miêu Hồng Vân: “Đúng vậy đó.”
Lúc này đây, không khí lại bắt đầu giằng co.
Nói đúng ra, chưa nói đến Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu, đến cả Tiêu Ái Kính lẫn Từ Mĩ Kiều cũng chưa từng phải chịu cảnh này bao giờ.
Sắc mặt bọn họ lúc này vô cùng khó coi.
Khương Thư Lan làm như không thấy gì hết, cô tiếp tục nói: “Chuyện lần này chúng tôi sẽ không tiếp tục truy cứu, đồng chí Tiêu, đồng chí Từ, không phải bởi vì hai người, mà là vì chính ủy Tống và đội trưởng Triệu, bọn họ đều vì hải đảo này mà hy sinh thanh xuân cùng với tâm huyết của mình, vì vậy mới có được ngày hôm nay, tôi không muốn những người đã vì hải đảo này mà phấn đấu, vì hải đảo mà làm nhiều việc có ích, phải vì chuyện này, vì người nhà của mình mà bị liên lụy, không muốn củi kiếm trong ba năm bị thiêu rụi trong một giờ.”
“Bởi vì tương lai của bọn họ còn có thể đi xa hơn, bọn họ xứng đáng với những điều tốt hơn.”
Lời này nói ra, sự khó chịu trong lòng của đội trưởng Triệu cùng với chính ủy Tống vốn đang tuôn trào đến không chịu được lập tức tan biến hết không còn chút gì nữa.
Trong đáy lòng còn hiện lên tia cảm kích, cảm kích vì Khương Thư Lan đã hiểu cho bọn họ.
Khương Thư Lan không thèm để ý bản thân khi nói những lời này sẽ có kết quả như thế nào.
Cô chuyển đề tài: “Nhưng mà người trong nhà mình còn không thể làm tốt được công tác tư tưởng, để bọn họ làm chuyện sai trái như vậy thì lấy gì để dạy dỗ cấp dưới đây? Bây giờ là đồng chí Vương Thủy Hương và đồng chí Miêu Hồng Vân tâm tính thiện lương nên không trruy cứu. Nhưng lần sau hai người còn có thể gặp được những người tâm tính thiện lương như vậy không? Còn có thể gặp được chuyện may mắn như vậy không?”
Sau khi nghe xong những gì Khương Thư Lan nói, đội trưởng Triệu cùng chính ủy Tống đều đồng loạt rùng mình: “Chúng tôi biết rồi.”
Người nhà nên quản lý nhau cho tốt trước, nếu không sẽ gây ra cản trở rất lớn!
Đợi đến lúc rời khỏi đó, Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu không những không tức giận, ngược lại còn dặn dò: “Đồng chí Khương Thư Lan, cô cứ ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, đồng chí Từ và đồng chí Tiêu, sau khi quay về nhà chúng tôi sẽ dạy dỗ lại bọn họ.”
Khương Thư Lan gật đầu rồi vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ quay về đi.
Cô phải ăn tôm chiên thôi, thơm chết mất thôi.
Chu Trung Phong đi theo ra ngoài để tiễn người, nhưng mà vừa ra khỏi cửa, Tống Vệ Quốc đã nói: “Trung Phong, tôi thấy cậu cưới được người vợ này về, còn thích hợp để tham gia vào chuyện chính sự hơn cả tôi đó.”
Tới đây nói mấy câu này, không chỉ là để xin lỗi, mà còn là để hòa hoãn.
Nhưng bây giờ trong lòng còn mang theo cảm kích đối với cô như vậy, cảm thấy vô cùng biết ơn cô.
Tống Vệ Quốc nghĩ nếu như có năng lực này thì sớm đã được thăng chức rồi, còn làm chính ủy gì nữa chứ!
Chu Trung Phong không nói gì hết, nhưng trong mắt lại hiện rõ lên ý cười cùng với chút kiêu ngạo.
“Đồng chí Khương Thư Lan nhà tôi thực sự rất yếu đuối.”
“Mọi người sau này đừng bắt nạt cô ấy.”
Bị sói dọa cho lập tức lăn ra ốm, còn bị sốt cao, cũng chưa thấy đồng chí nào yếu đuối như Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong nói ra lời này, hai người bên cạnh lập tức quay mặt ra nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận