Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1063:

Sĩ quan hậu cần nhanh chóng tính toán trên sổ tay: "Tiền xây nhà và trường tiểu học miễn cưỡng đủ, nhưng sửa chữa lại những căn nhà ở quê thì có chút khó khăn."
Thấy mọi người có phần thất vọng, sĩ quan hậu cần nhanh chóng lấy đơn đặt hàng ra tính toán, sau đó chia thành hai nhóm hàng hoá: "Tuần sau còn xuất hai nhóm hàng hoá đến Thủ đô, một nhóm đến Tây Bắc, một nhóm lên đất liền."
"Tôi định sau khi thu xếp tiền hàng....”
Ba phút sau, sĩ quan hậu cần đưa ra đáp án: "Tiền sửa chữa lại mấy căn nhà ở quê sẽ đủ, không chỉ thế, dù định sửa sang lại sân bóng rổ thì tiền cũng đủ luôn."
Cậu ấy nói xong, những người đàn ông ở đây cũng sáng mắt theo.
Sân bóng rổ đó!
Là hoạt động hiếm có ở đây, thời buổi này những hoạt động để mọi người chơi cùng nhau vẫn còn thiếu thốn.
Sân bóng rổ này là hoạt động đầu tiên, nhưng trước kia vấn đề tài chính ở hải đảo không được khả quan, đừng nói sân bóng rổ, ngay cả quần áo cũng chẳng phát đủ, thường sẽ mặc ba năm rồi thay mới, suốt ba năm ấy khâu khâu vá vá không biết bao nhiêu lần.
Điều này thật sự không phải đùa.
Đây là tình trạng chung của mỗi người.
Dưới tình hình như vậy, ăn cũng ăn không ngon nên càng miễn bàn vụ sân bóng rổ.
Sĩ quan hậu cần nói xong câu này khiến mọi người đều sáng mắt nhìn tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi.
Hai người cũng không phải kiểu người không biết điều. Bây giờ đơn vị của họ xem như có tiền rồi nên tư lệnh Cao cũng lên tiếng: "Nếu như còn dư, có thể tổ chức một trận bóng rổ thì cứ tổ chức."
Nghe ông ấy nói vậy, mọi người đều không khỏi nở nụ cười.
Sĩ quan hậu cần cũng gật đầu theo: "Đã rõ, lãnh đạo anh minh."
Nói đến cùng, cậu ấy cũng chỉ là một người trẻ tuổi.
Mở họp xong, mọi người nhanh chóng giải tán.
Sau khi Chu Trung Phong về nhà, Khương Thư Lan đã thu xếp đồ đạc xong định rời khỏi.
Hơn nữa là dìu già dắt trẻ.
Chu Trung Phong: "..."
"Mọi người đây là?"
"Thư Lan không nói với con sao? Con bé muốn đến Dương Thành mua ít đồ."
Mẹ Khương ôm An An, vừa dỗ dành bé vừa trả lời.
Chu Trung Phong quay sang nhìn Khương Thư Lan, Khương Thư Lan nháy mắt với cha mẹ Khương để họ ra ngoài trước.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người họ, cô nhón chân ôm lấy cổ Chu Trung Phong thơm anh một cái: "Đợi em về có quà cho anh."
Nói xong bèn đi theo mọi người ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Sắp trễ chuyến tàu rồi, chúng em đi trước nha."
"Cơm trưa anh đến nhà ăn ăn đỡ hộ em nhé."
Chu Trung Phong: "..."
Nhìn căn nhà vắng vẻ, nhất thời anh cảm thấy không biết mình nên nói gì mới tốt nữa.
Bên ngoài.
Mẹ Khương hơi lo lắng: "Thư Lan, làm vậy có ổn không đó?"
Cha Khương cũng cảm thấy vậy, ông cũng chẳng có ý định đi đâu.
Khương Thư Lan lắc đầu: "Mẹ à, hai ngày nữa là sinh nhật của Trung Phong rồi, con muốn đến Dương Thành mua quà cho anh ấy."
Cô còn định tạo một bất ngờ lớn cho Chu Trung Phong đây này.
Đây cũng coi như là món quà đầu tiên cô mua tặng cho anh sau khi kiếm được tiền.
Cha mẹ Khương liếc mắt nhìn nhau: "Sinh nhật của Trung Phong là chuyện quan trọng."
"Có điều cha và mẹ con không thể cứ đi như vậy, bỏ Trung Phong ở nhà một mình, không ổn tí nào đâu."
Cha Khương cũng là đàn ông, ông hiểu được tâm trạng cô đơn tịch mịch của con rể.
Khương Thư Lan nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Nhưng vé tàu con đã mua rồi."
"Thôi, hai mẹ con cứ đi đi, bỏ hai đứa nhỏ lại cho cha, cha với Trung Phong ở nhà trông bọn nhỏ."
Cha Khương nhanh chóng quyết định, hơn nữa còn đổi ý.
Ôm lấy An An từ tay mẹ Khương, một tay ôm một đứa: "Đi thôi, bọn cha ở nhà chờ hai người về."
Chẳng mấy chốc Chu Trung Phong cũng đi ra.
Cha vợ và con rể mỗi người dắt một đứa nhỏ nhìn phương hướng mẹ Khương và Khương Thư Lan rời đi.
Thoạt nhìn, bóng dáng đáng thương cực kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận